Thiên Tống
Chương 30 : Kẻ trộm ở Thượng Cốc (thượng)
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
"Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi không tốt lắm."
Cổ Âu Dương treo khăn tắm tự chế cầm chiếc đũa gắp món ăn nói:
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Tiểu Thanh nhe răng cười::
"Thiếu gia, kì thi tỉnh có nắm chắc không?"
"Không."
Âu Dương không quan tâm nói:
"Ngươi cũng không phải là không biết học vấn của ta, có thể nói là một bụng toàn cỏ. Kì thi ở Hàng Châu, nếu không phải Minh Khanh giúp, đừng nói là giải Nguyên, phỏng chừngcũng là đứng nhất từ dưới đếm lên trong đám người thi rớt."
"Thiếu gia nếu là bao cỏ, vậy cả kinh thành tất cả đều là bao cỏ."
Tiểu Thanh đây nói lời này là thật, những thứ biết Âu Dương so với nàng nghĩ còn nhiều hơn. Lợi hại nhất còn có thể phát minh công cụ giải trí: Tên gọi: Poker. Tiểu Thanh sau khi chơi mấy lần, liền mê Đấu Địa Chủ. Trời vừa tối liền làm nũng, không kéo được Âu Bình và Âu Dương cùng nhau chơi là không được. Nhưng nàng thấy kỳ quái nhất chính là, Âu Dương mỗi khi bối rối liền có thể đại sát tứ phương, khi không bốc được tứ quí rồi bắt mình đi ngủ. Tiểu Thanh nhiều lần mơ thấy mình một cước dẫm nát người Âu Dương, tay cầm kiếm đâm quát hỏi: Nói! Ngươi tại sao bốc được tứ quí vậy. Âu Dương đang ở trong mộng cầu xin tha thứ nói: Nữ hiệp, ta đây là thay ngươi cầm. Tiểu Thanh nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười phì một tiếng.
"Sao chứ?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại sờ sờ mặt mình, không có gì lạ mà.
"Không có, không có gì!"
Tiểu Thanh nín cười nói:
Âu Dương nhe răng cười.
Âu Dương xuất môn, Tiểu Thanh ở một bên vội la lên:
"Sao ngươi không ngăn cản của hắn?"
Âu Bình lắc đầu:
"Hắn là thiếu gia, hơn nữa ta tin tưởng thiếu gia nhất định làm được."
"Được cái đầu của ngươi. Ta đi ngủ."
Tiểu Thanh thở phì phì trở lại phòng, thay một bộ quần áo rồi cũng chạy ra ngoài.
. . .
Mới canh một, trên đường gần như không còn người đi đường, chỉ có hương dũng do lý trưởng lệnh đi tuần phố ngẫu nhiên đi ngang qua. Nha dịch hương binh không phái được, ở các đường luân phiên thay ca, đã sử dụng tối đa, còn nhân tố quan huyện lo lắng an toàn gì đó đành đợi chút, chỉ có thể vì lão bách tính mà chịu thiệt thôi.
Âu Dương ăn mặc kiểu văn sĩ, không để cho lính tuần tra hoài nghi, tháng ba sang năm chính là thi tỉnh, cử nhân lục tục đi qua Thượng Cốc huyện rất nhiều. Hơn nữa đào phạm là hán tử cường tráng hơn ba mươi tuổi, không thể nào là Âu Dương được. Lý trưởng cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở Âu Dương mau trở lại khách điếm thôi.
Đào phạm ẩn núp ở nông thôn chỉ có thể chờ đợi, bởi vì ở nông thôn, tất cả mọi người đều quen biết nhau, ra ngoài nhiều rất khó để không bị phát hiện. Ẩn núp ở hoang sơn chờ đợi, bởi vì không tiện kiếm thức ăn. Thông minh nhất là trốn ở thành thị, thứ nhất lui tới cũng bình thường, thứ hai có nguồn cung cấp phong phú, thứ ba, nếu bị bắt còn có thể tóm đại một con tin, thứ tư địa hình thành thị phức tạp, không giống nông thôn cùng núi hoang hay đồng bằng.
Âu Dương đã khoanh vùng khả năng lớn nhất có thể, đó chính là tội phạm ẩn nấp trong một gia đình nào đó, bắt người trong nhà làm con tin, bức bách thân nhân không được báo quan, hoặc là cho mình ăn. Nếu Âu Dương là đào phạm, nhất định lựa chọn biện pháp như vậy tránh né đồn đãi.
Nếu như là mình, mình nhất định lựa chọn các cửa hàng, như vậy ở lầu các hoặc nội đường cũng có thể biết được động tĩnh của quan binh, hơn nữa một nhà mở cửa hàng cũng là địa phương khó bị nghi ngờ nhất. Âu Dương tưởng tượng ra tên tội phạm giữ bên mình hoặc là vợ hoặc là con của chủ tiệm, chủ tiệm vừa có thể buôn bán, vừa có thể cung cấp đồ ăn cho tội phạm. Bộ khoái tới tra, cũng chỉ sẽ hỏi lão bản có phát hiện người nào khả nghi không thôi.
Lớn mật giả thiết, không cần tang chứng vật chứng. Từ ăn uống cùng với loại trừ các chỗ tội phạm có thể ẩn núp, tổng hợp thêm các tin tức khác, thu hẹp phạm vi tội phạm có thể ẩn thân đến mức nhỏ nhất.