Thiên Tống
Chương 32 : Giam lỏng
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Buổi tối hôm đó, Âu Dương đến hỏi thăm Triển Minh, thế mới biết Triển Minh bị thương là bởi vì cứu con tin, trong lòng không khỏi bội phục. Triển Minh thì đối với việc thăm dò hiện trường, tư duy tội phạm mà Âu Dương nhắc tới rất có hứng thú. Hai người hàn huyên cho tới canh ba, Âu Dương lúc này mới cáo từ.
Ngày hôm sau, ba người rời khỏi huyện Thượng Cốc. Tiểu Thanh trái ngược trước đó, rầu rĩ không vui, Âu Dương cũng không khuyên bảo. Âu Bình tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Trong lòng thầm nghĩ, có phải là thiếu gia đã làm gì với tiểu Thanh cô nương.
Đông kinh Biện Lương là Đô thành Bắc Tống, lại thêm nhân khẩu cư dân xung quanh nhiều đến 150 vạn, là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế.
" Tiểu Thanh, ngươi mấy năm trước không phải là đã cùng với cha tới đây, giúp chúng ta giới thiệu có cái gì ăn ngon chơi vui đi?"
Tiểu Thanh cố gắng nâng cao tinh thần miễn cưỡng cười nói:
" Ăn ngon có bánh bao hấp Khai Phong, cá chép nướng, bộ tứ bảo, canh suông thịt Đông Pha, đậu hủ trắng. Còn có lẩu hoa cúc, đại kinh táo, mì xào, khoai lang bùn, hoa sinh cao, thịt thỏ hong ngũ vị hương, cá om, lẩu miếng, thịt dê nướng bánh bao, bánh đúc đậu xào, đường lêm trà hạnh nhân, gạo nếp..."
Tiểu Thanh thuộc như lòng bàn tay, Âu Bình một bên khen:
" Tiểu Thanh ngươi thật là lợi hại, cha ngươi thế nhưng lại dẫn ngươi ăn nhiều đồ như vậy."
" Đúng vậy!"
" Tìm khánh điếm dừng ngựa, tiểu Thanh dẫn đường, hôm nay chúng ta ăn khắp Đông Kinh."
" Được!"
Âu Bình giơ hai chân tán thành.
Tiểu Thanh cũng phấn chấn tinh thần, giống như chủ nhà mang hai người ăn uống vui chơi khắp nơi. Ăn, còn có chơi. Nữ tử mã cầu, thủy thượng thu thiên (đu dây trên nước), biểu diễn hoàng gia vâng vâng vô cùng có giá trị thưởng thức. Liên tục ba ngày ba người đều ngày ngày vui chơi, sáng đã ra cửa, mặt trời lặn mới về.
Ngày thứ tư, Âu Dương đem thư giao cho Âu Bình, hơn nữa đem tất cả tiền để lại cho Âu Bình. Trong lòng Âu Bình mặc dù có vạn nghi vấn nhưng hắn tin tưởng Âu Dương làm như vậy tất nhiên có đạo lý gì đó.
Âu Dương tiễn Âu Bình đi rồi, nói với tiểu Thanh:
" Cám ơn ngươi đã cùng chúng ta chơi ba ngày. Bây giờ có thể đi đến chỗ tỷ tỷ ngươi rồi."
Tiểu Thanh gật đầu, một ngón tay chỉ vào cỗ kiệu bên cạnh cửa thành:
" Công tử, mời lên kiệu."
" Cỗ kiệu này đi theo hai ngày đi?"
Âu Dương rất thoải mái lên kiệu. Đầm rồng hang hổ thì sao chứ? Bổn thiếu gia chết qua một lần rồi, không sợ chết lại lần nữa. Cẩn thận xuyên qua đến thời đại Thần Tông, như vậy thì thà chết luôn khi còn ở trong bụng mẹ cho rồi.
...
Phần lớn công chúa chưa gả đều ở hoàng cung, nhưng vị công chúa này ngoại lệ. Nàng có phủ đệ của mình phụ cận Đại Tướng Quốc Tự, tương lai cải tạo là có thể thành phủ Phò mã. Tiến vào bên trong phủ, thị vệ, thái giám, cung nữ thoạt nhìn xem ra có chút lộn xộn. Bên trong phủ hạ kiệu, hai gã nâng kiệu giơ lên kim bài nội vệ rồi lại đi tiếp vào trong. Nội viện thì có vẻ thanh tịnh vô cùng, ngoại trừ mấy người cung nữ, chỉ có nội vệ, ngay cả một người cấm quân, thái giám cũng không nhìn thấy.
Phủ công chúa có vẻ tương đối xa hoa, vào nội viện còn đi gần ngàn thước mới hạ kiệu. Âu Dương từ trong kiệu ra ngoài, phát hiện mình thân ở trong một tiểu viện, có hòn non nước, có nước chảy, có bồn cảnh, vị trí chính phòng còn có hai cung nữ hầu hạ đứng chờ.
Một buổi sáng sớm, công chúa phái nội vệ tới mời Âu Dương đến Gia Quốc Cung. Nói là mời không đi đương nhiên không được. Âu Dương sửa sang lại một chút, theo nội vệ đi ra. Đến Gia Quốc Cung, đã có hai gã văn sĩ ở phòng khách đứng thẳng chờ. Lớn khoảng bốn mươi tuổi, nhỏ cũng có hơn hai mươi tuổi. Thấy Âu Dương tiến vào, người nhỏ chắp tay nói:
" Thọ Châu Trương Huyền Minh Trương Thanh Trạch, không biết công tử là vị nào?"
" Hàng Châu Âu Dương Âu Hồng Học."
Âu Dương đáp lễ rồi xoay người qua văn sĩ lớn tuổi hơn:
"Có gì thỉnh giáo?"
" Lý Hán."
Lý Hán rất tùy ý trả lời một câu, ngay cả tự cũng không nói, không phải là rất có lễ phép.
" Công chúa giá lâm!"
Một nội vệ hô một tiếng, ba người trông thấy một thân ảnh từ hậu đường đi tới, đi đến ngồi xuống chỗ bình phong.
" Ra mắt công chúa thiên tuế..."
Lý Hán cùng với Trương Huyền Minh cùng nhau dập đầu bái lạy. Âu Dương không để ý tới.
" Âu Dương, điểm : chút biết rõ ngươi có vạn phần bất mãn, cũng không miễn cưỡng ngươi. Hai vị bình thân, tùy ý ngồi đi."
"Tạ ơn công chúa."
Hai cung nữ dâng trà cho ba người, Trương Huyền Minh vừa ngửi vui vẻ nói:
" Chẳng lẽ là Tô Châu Bích Loa Xuân?"
" Đúng vậy."
Công chúa nói:
" Trương công tử nghe tiếng là một con người tao nhã đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tạ ơn công chúa khen ngợi."
" Người tới!"
Công chúa nói một tiếng, ba cung nữ nâng một khay được phủ vải đỏ đi ra, đến ngay giữa phòng khách, một tên nội vệ mở vải đỏ ra, ba khay đều là kim nguyên bảo. Công chúa nói:
" Châu thí tam khảo, tỉnh thí tứ khảo. Bổn cung đến khảo một lần, người nào trả lời khiến Bổn cung vừa lòng thì hai trăm lượng hoàng kim này liền thuộc về người đó."