Thiên Tống

Chương 4 : Thái Hư Tử

Ngày đăng: 18:41 18/04/20


Có người tới rồi, Âu Dương vội vọt đến góc tối, trời đã lặn, trong phòng một mảnh tối tăm. Ở dưới tình huống chỉ có một chén đèn dầu, Âu Dương có lòng tin thoải mái rời khỏi.



Người tới tựa hồ không chú ý tới cửa đóng mở ra, vào phòng cầm một cái bao trong tay, cũng không đốt đèn lên mà ngẩn người thở dài thật lâu trong bóng đêm. Qua vài phút, rốt cuộc ngọn đèn được thắp sáng, Âu Dương cũng nhìn thấy người đâu liền là mẹ của mình. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã có chút già nua. Đưa tay may vá bắt đầu làm công việc vài ngày trước vẫn chưa xong.



Nhân quả đều là mình! Thứ nên giải quyết thì phải giải quyết. . .



Âu Dương đứng ở dưới ngọn đèn nhẹ nhàng hỏi:



"Không nói gì à?"



"A?"



Liễu thị giật mình, lại nhìn hóa ra là nhi tử mình, vội đứng lên muốn ôm.



"Đừng, đừng!"



Âu Dương đổ mồ hôi, không tới như vậy. Thấy Liễu thị có điểm ngẩn người liền nói:



"Hãy nghe ta nói. . . Ta biết bởi vì ta sinh ra mang đến cả đời thống khổ cho ngươi. Nói thế nào nhỉ, ta giúp ngươi quét danh sao chổi trước, nhân lúc còn trẻ tìm người thích hợp mà gả, nếu không ta thực sẽ áy náy cả đời."



". . ."



Trao đổi thật khó, Âu Dương vỗ trán tiếp tục nói:



"Ngươi chỉ cần làm mấy điểm dưới đây, thứ nhất, nói chuyện cùng gặp mặt giữa chúng ta hôm nay không nên nói với người khác, bây giờ không thể nói, tương lai cũng không thể nói. Thứ hai, ba ngày sau khi có người mời ngươi đi tập hợp, không cần cự tuyệt, đeo túi tiền này vào, bên trong có một trăm văn tiền. Thứ ba, đừng nói lời dư thừa, khống chế tốt tâm tình của mình. . . Cho dù trông thấy ta bị sói tha đi, cũng làm như không phát hiện. Những thứ khác ta tự an bài là được rồi."



Âu Dương có chút lo lắng hỏi:



"Nghe rõ chưa?"



Liễu thị lau nước mắt:



"Ngươi có lòng này, nương đã rất vui vẻ. . ."
Thái Hư Tử cả kinh quay đầu nhìn thấy Âu Dương giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.



"Ta khuyên ngươi đừng gài quần, một hồi còn phải kéo nữa."



Âu Dương thấy biểu lộ ngạc nhiên của Thái Hư Tử thì giải thích:



"Là ta mượn danh nghĩa đại bá sai người mang thư cho ngươi, mời ngươi tới."



"Tiểu nhi hồ đồ."



Thái Hư Tử rất tức giận.



"Thù cha mẹ, không đội trời chung, sao có thể nói hồ đồ?"



Âu Dương lấy ra một nỏ nhỏ nhắm ngay Thái Hư Tử:



"Nỏ nhỏ tự chế, sát thương hữu hiệu cách năm mươi mét, nhưng làm ẩu, phỏng chừng dùng một lần sẽ hỏng. Không biết là tiên nhân ngươi uy mãnh, hay là món đồ chơi của tiểu tử ta lợi hại."



"Ha ha, tiểu nhi giỡn à. . ."



"Hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất."



Âu Dương quát lên:



"Ngay lập tức."



Thái Hư Tử là người vào Nam ra Bắc, lập tức nhìn ra Âu Dương không giỡn chút nào, nhưng hắn vẫn không tin một đứa bé. . .



Vù! một tiếng, nỏ tiễn sượt mặt Thái Hư Tử bay ra ngoài. Âu Dương không nói láo, xác thực là mặt hàng làm ẩu, một mũi tên bắn ra, bởi vì nguyên nhân sức dãn, lập tức rả ra. Nhưng Thái Hư Tử còn chưa kịp cao hứng, Âu Dương từ trên mặt đất cầm lấy một đám nỏ đã kéo căng nói:



"Hai tay ôm đầu, quỳ dưới đất, không nên để ta lặp lại lần thứ ba, nếu không nhánh nỏ tiễn này sẽ cắm vào mắt trái của ngươi."