Thiên Tống

Chương 52 : Kẻ tám cân người nửa lạng

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Bố cáo mới vừa dán còn chưa được nửa canh giờ, một hán tử đưa tay ‘xoẹt’ một cái xé bố cáo xuống. Sau đó nói với quần chúng vây xem:



" Đi đi, nhìn cái gì vậy?"



Âu Dương ở một bên đi lại cười nói:



"Vị tráng sĩ này, xé bố cáo quan phủ, theo như luật lệ Đại Tống thì phải phạt hai mươi trượng."



Tráng hán khinh bỉ nhìn Âu Dương còn thấp hơn mình cả một cái đầu nói:



" Vậy thì bắt ta đi."



"..."



Tráng hán đắc ý nói:



" Nhiều người như vậy thấy ta xé bố cáo của ngươi, có nhân chứng có vật chứng, sao còn không bắt ta? Ta nghe nói nhà lao của các ngươi bây giờ đã biến thành chuồng heo. Hai mươi trượng, ha ha, chỉ dựa vào ngươi, có làm lão tử đau nổi không? Nói cho ngươi biết, đất Dương Bình này còn không tới phiên quan lại tép riu như ngươi làm chủ."



" Người tuổi trẻ, nói chuyện phải suy nghĩ hậu quả."



Tráng hán không quan tâm nói:



" Chỉ cần người nha môn các ngươi có thể ôm ta lên, ta liền nghe theo ngươi."



" Quá kiêu ngạo, muốn chết."



Âu Dương tay trái thành móc trực tiếp đánh vào dưới háng tráng hán. Đại hán còn chưa phản ứng, Âu Dương liền ôm eo của hắn húc đầu gối vào hắn. Cứ như vậy hai cái, tráng hán liền đánh mất 70% năng lực chiến đấu.



Vẫn chưa xong, quyền tiếp theo đánh vào trên ngực tráng hán. Sau đó hai tay ôm đại hán, ngã người hất mạnh ra sau. Tráng hán lập tức trở thành bùn nhão. Đối phó cao thủ võ lâm không được, thu thập vài tên lưu manh chỉ là chuyện nhỏ. Nhắc tới lưu manh Tống Triều cấp bậc cũng khá thấp, xem hiện đại, đều dùng dao dùng gậy sắt.



Khỏe thôi cũng vô dụng, đánh nhau thứ nhất phải chịu đòn, thứ hai phải biết đánh. Chẳng hạn như một quyền đánh vào ngực kia, người trải qua huấn luyện có thể chịu đựng, nhưng người thường trực tiếp mặc cho lá gan co giật.



"Bốn cái!"



Âu Dương nhấc chân hung hăng dẫm lên trên mặt hắn, một loạt cái răng toàn bộ đều rơi rụng ra ngoài:



"Năm cái, sáu cái... Âu Bình, đem mười bốn cái còn lại đánh hết cho ta."



"Dạ!"



Âu Bình rõ ràng Âu Dương chuyên nghiệp bằng Âu Dương, không quen tay đánh vào bộ phận trên cơ thể người, chỉ biết đá mông tráng hán mấy cái. Âu Dương ngăn lại, một cước đem mũi tráng hán đá nát nói:
Âu Dương nói:



" Ánh mắt sáng một chút, quá thành thật hoặc không thành thật đều khỏi cần."



" Dạ! Ta trước xế chiều ngày mai nhất định sẽ trở lại."



" Đi đi!"



Âu Dương chấm chấm vài nét bút viết mấy chữ to. Ra khỏi công đường, đóng cửa, trên cửa trước dán thiếp, đi tìm Trân nương nói chuyện phiếm chơi chim.



Âu Dương vừa đi, người xem náo nhiệt liền đi tới nhìn xem, chỉ thấy trên cửa dán:



" Tan tầm! Có việc ngày mai mời đến sớm."



Phải nói mấy người xem náo nhiệt đều lòng dạ biết rõ là chuyện gì xảy ra, trên thực tế gần như mọi người toàn thành đang nhìn hai bên đấu nhau. Mới đầu tất cả mọi người cảm thấy tri huyện mới chắc chắn đấu không lại Lưu phủ, còn có thể sẽ muốn nịnh bợ Lưu phủ. Để cho nữ nhân Lưu gia ở trước mặt Hoàng đế nói tốt. Nhưng không ngờ tri huyện mới này mới mấy ngày đã chiếm được thượng phong. Mọi người bây giờ mới nhớ tới một câu nói, dân không đấu được với quan.



Hỏa Kế tửu lâu Vương gia không được rõ lắm Trân nương vì sao lại ân cần với tri huyện như vậy, Trân nương ngược lại đối với bọn họ giáo dục nói:



" Các ngươi cảm thấy Lưu gia có thể thắng? Lưu gia bây giờ không phải là đấu với tri huyện, Lưu gia chính là đấu với triều đình. Lưu gia được thế chiếm ruộng thì thôi, còn muốn cầm giữ huyện chính. Bọn họ nếu như thông minh, coi như thổ tài chủ còn có thể giữ mình. Nếu không thông minh, ngày nào đó con gái Lưu gia thất sủng, hậu quả không tưởng tượng nổi. Quan nói ngươi đen ngươi có muốn trắng cũng không được."



Trân nương hơn ba mươi tuổi nhân vật cứng cỏi sắc sảo đã thấy nhiều. Nhìn người nhà Tô gia, trong châu có người nhưng đối với mọi người vẫn khách khách khí khí, thành thành thật thật buôn bán quan diêm, hai mươi năm ở Dương Bình đứng không ngã không nói, gia nghiệp càng thêm thịnh vượng.



...



" Đại nhân, thử xem bữa sáng Trân nương tự làm này."



" Mùi vị không tệ."



Âu Dương khen một tiếng sau đó lại hơi nghi ngờ hỏi:



" Trân nương, tay nghề của ngươi không kém mấy so với Phúc Mãn Cư, nhưng tại sao sinh ý lại thua kém đến mức này?"



" Tiểu điếm nhỏ. Hơn nữa một quả phụ dẫn theo đứa nhỏ mười tuổi như ta, làm ăn tốt hơn nữa, thì lại không có được thời gian rảnh rỗi."



Trân nương nói:



" Đại nhân dùng thong thả, cần thì gọi thêm."



"Ừm! Ngươi cứ làm việc của mình."