Thiên Vương II
Chương 42 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****Tư Đồ Sênh vẻ mặt thoả mãn đi ra khỏi thư phòng. Trong hành lang, Anh Hạo Hanh đang cầm khăn lau mà chà xát trên cái bình hoa.
“… Anh làm part time ở đây à?”
Anh Hạo Hanh nói: “Dù sao thì vẫn tốt hơn là quang minh chính đại nghe lén.”
Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Nghe được cái gì?”
“Cái gì cũng không nghe được. Tôi rốt cuộc hiểu ra, vì sao nhân loại cần phải phát minh máy khoan,” Anh cảm khái nói, ”Hiện giờ đã không còn là thời đại chỉ dùng một ngón tay liền có thể chọc thủng cửa sổ giấy nữa rồi.”
Tư Đồ Sênh lập tức mở ba lô, lấy ra một cái hộp to bằng chiếc bật lửa, giới thiệu: ”Đây là loại máy nghe trộm mới nhất hiện nay, thể tích nhỏ, âm thanh rõ, tín hiệu nhạy bén, chỉ cần có nó, người khác sẽ không dám nói bậy sau lưng anh. Ba ngàn chín trăm chín mươi tám đồng, anh có thể mang nó về nhà. Khuyến mại thêm hộp đựng trang nhã, tặng cho người thân hay là bạn bè đều rất có đẳng cấp, nhiều nhất họ cũng chỉ cho rằng cái bật lửa dởm này bật không ra rửa mà thôi, tuyệt không thể ngờ nó chính là cái bẫy hại người.”
Anh Hạo Hanh thâm trầm nhìn cậu.
Tư Đồ Sênh nói tiếp: “Là chỗ bạn bè, giảm giá 9,99%, làm tròn theo quy tắc bốn xuống năm lên… Ừm, vẫn là ba ngàn chín trăm chín mươi tám đồng.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Tư Đồ Sênh nói: “Anh có gì muốn nói sao?”
“Ừ… Vốn là có, nhưng hiện tại quên rồi.” Trong óc anh đều là ba ngàn chín trăm chín mươi tám rồi lại ba ngàn chín trăm chín mươi tám liên tục lặp đi lặp lại!
Tư Đồ Sênh: “Anh đại thiếu ở phòng nào?”
“Cậu muốn làm gì?” Anh Hạo Hanh lập tức đề cao cảnh giác.
“Nếu tôi nói là đi an ủi người bệnh, anh chắc chắn sẽ lấy cớ ngăn cản.”
“Tôi không ngây thơ như vậy,” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh thản nhiên tiếp lời, ”Tôi chỉ cự tuyệt việc nói cho cậu biết anh ta ở phòng nào mà thôi.”
Tư Đồ Sênh: “Nếu tôi nói, tôi muốn đi xem anh ta thảm hại đến mức nào thì sao?”
“Đi lên cầu thang, gian phòng đầu tiên bên tay trái.”
Sau khi Tư Đồ Sênh gõ cửa, thứ mà cậu nhận được lại không phải hai tiếng “mời vào”, mà là chủ nhân căn phòng tự mình mở cửa đi ra chào đón. Anh Lệ Cần áo mũ chỉnh tề, không hề khác so với lúc gặp gỡ ở bên ngoài là bao.
“Anh định ra ngoài?” Tư Đồ Sênh vốn muốn bước vào bên trong, nhưng thấy cảnh tượng này cước bộ liền dừng lại.
“Không, tôi đang xử lý công việc,” Anh ta quơ quơ di động của mình lên, “Từ xa.”
Lúc này, Tư Đồ Sênh mới bước vào phòng.
Phòng ngủ của Anh Lệ Cần tràn ngập hơi hướng Trung Hoa cổ điển, sàn lát gỗ lim, đồ gia dụng cũng bằng gỗ lim, trên tường còn treo mấy phức tranh sơn thủy. Nếu trên thân người này không mặc tây trang, mà là quần áo truyền thống của dân tộc, sẽ càng hài hòa hơn gấp bội.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Người này hiển nhiên biết cách bắt chuyện, đổi lại là Anh Hạo Hanh, nhất định sẽ đi thẳng vào vấn đề kiểu như: đến làm cái gì. Trong lòng âm thầm đánh giá hết một lượt, tâm tư của Tư Đồ Sênh vẫn nghiêng về phía Anh Hạo Hanh hơn một chút. Cậu nói: ”Tôi tới hỏi thăm thương thế của anh thôi.”
Anh Lệ Cần đáp lời: “Thuốc tê hết tác dụng, có hơi đau, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.”
Tư Đồ Sênh nhìn đống công văn chất chồng như núi ở trên bàn làm việc của đối phương, cảm khái: ”Anh hẳn là nên tìm một người giúp đỡ cho mình.”
Anh Lệ Cần cười cười, ôn nhu nói: “Duy Ân sẽ chiếu cố tôi.”
Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Anh muốn giữ cậu ta lại?”
“Tôi bị thương, em ấy thực sự lo lắng.” Anh Lệ Cần không chút dấu vết mà quan sát sắc mặt đối phương, “Hạo Hanh phải đến trường, cha mẹ đều rất coi trọng việc học hành của nó. Mà Duy Ân thì đã quyết định tạm nghỉ một học kỳ.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Chăm sóc lẫn nhau là một chủ ý không tồi. Cậu ta cũng bị đả kích rất nhiều về mặt tinh thần, cần người an ủi, mà đầu đầu anh nở hoa thế này, cũng cần người chiếu cố.”
Anh Lệ Cần: ”Cái từ ‘đầu nở hoa’ này nghe có chút cổ quái.”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Tin tôi đi, sẽ không cổ quái bằng cảnh tượng lúc đó đâu.”
Anh Lệ Cần: ”…”
Tư Đồ Sênh vừa đi ra khỏi phòng của Anh Lệ Cần, liền thấy Anh Hạo Hanh đang lau tấm bích hoạ trên hành lang. Tư Đồ Sênh ôm ngực dò xét: ”Anh sắp lau cho Monet biến thành Picasso (*) rồi đấy.”
(*) Claude Monet: người sáng lập ra trường phái hội họa ấn tượng của Pháp; Pablo Picasso: Họa sĩ nổi tiếng người Tây Ban Nha
Anh Hạo Hanh giơ tay lên, nhìn đồng hồ: “Cậu vào đó mười sáu phút hai mươi ba giây.”
Tư Đồ Sênh nói: “Là quá nhanh hay quá chậm?”
“Mười sáu phút đủ cho hai người các cậu lần lượt phát biểu mười bài diễn thuyết khi nhậm chức.”
“… Chúng tôi đây nhất định là chuẩn bị dấn thân vào công cuộc miễu sát (*).”
(*) Miễu sát: hạ gục đối thủ trong nháy mắt. Muốn nhận chức mới thì phải đánh bại đối thủ đang nắm giữ chức vụ đó, trong vòng 16 phút, 2 người mỗi người 10 lần diễn thuyết nhậm chức, tức là phải hạ gục 10 đối thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Do đó, bạn Sênh mới nói như vậy
“Hai người đã nói chuyện gì?”
“Nói về vụ việc Chu Duy Ân bị bắt cóc, sau đó phân tích cục diện bất ổn của thế giới.”
“Chúng tôi muốn giám sát chặt chẽ một thằng cha tên là Gavrilo Princip (*).”
(*) Gavrilo Princip: (Serbian Cyrillic: Гаврило Принцип, phát âm là [ɡǎʋrilo prǐntsip] $ $25/7/1894 - 28/4/1918) người Serbia, đã ám sát hoàng tử Franz Ferdinand của Áo và vợ của ông là Sophie - nữ công tước xứ Hohenberg, tại Sarajevo vào ngày 28 Tháng 6 năm 1914. -_- Đại khái là 1 phần tử khủng bố từ ngày xửa ngày xưa.
“Được, không bằng liền bắt đầu từ nhà của anh?”
Anh Hạo Hanh giận tái mặt: “Cậu hoài nghi kẻ bắt cóc Chu Duy Ân ở trong nhà của tôi?”
Tư Đồ Sênh nói: ”Anh còn không hài hước bằng cái giẻ lau trên tay anh. Tôi chỉ là muốn đi thăm quan nhà anh một chút, dù sao tôi cũng không có được mấy người bạn giàu có như vậy.”
“Tôi nghĩ, với nghề nghiệp cậu hẳn là rất dễ kết giao với bạn bè giàu có chứ.”
“Về lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng trên thực tế, rất ít.”
Khóe miệng Anh Hạo Hanh bất giác cong lên, chính là khẩu khí vẫn nghiêm túc như cũ: “Vì sao?”
“Sợ việc làm ăn sẽ được trả bằng tình hữu nghị.”
Anh Hạo Hanh: ”…” Sự thật và lý tưởng luôn là một hồi bi kịch cách biệt một trời một vực.
Tư Đồ Sênh đi theo Anh Hạo Hanh lắc lư trong tòa nhà lớn, bâng quơ hỏi: ”Phòng Chu Duy Ân ở chỗ nào?”
Anh Hạo Hanh chỉ vào cánh cửa phía sau lưng mình: ”Đối diện phòng Anh Lệ Cần.”
Tư Đồ Sênh đi đến cạnh cửa, sờ sờ khung cửa và mặt tường: ”Phòng này hướng bắc, đích xác là dễ bị ẩm.”
Anh Hạo Hanh không ngờ chính mình thuận miệng lấy cớ bậy bạ mà còn có thể đúng lý hợp tình như vậy, đắc ý nói: “Hiện tại đã biết tôi tốt với cậu hay chưa?”
Tư Đồ Sênh lại nói: “Nếu anh có thể nghiêm túc mà làm tròn nhiệm vụ của một hướng dẫn viên du lịch, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nữa đấy.”
Anh Hạo Hanh liếc mắt nhìn đối phương một cái, tựa hồ suy nghĩ xem, trong lời nói của cậu ta có bao nhiêu phần chân thật. Mà Tư Đồ Sênh dị thường thoải mái mặc cho người kia quan sát đánh giá chính mình, để tránh cho anh ta nhìn không được rõ, cậu còn cố ý vuốt những lọn tróc ở trước trán lên.
“Ồ.” Anh Hạo Hanh biểu tình mang theo vài phần ý tứ mập mờ không rõ, thuận tay vắt cái khăn lau lên nắm cửa phòng Anh Lệ Cần, thản nhiên đi xuống lầu.
Tư Đồ Sênh nhanh chóng theo sau, vừa linh hoạt di chuyển, vừa nhanh chóng mà lại không kém phần tỉ mỉ, đảo mắt qua từng ngóc ngách trong nhà.
Cuối cùng Anh Hạo Hanh đưa người nọ tới ga ra.
“Woa!” Tư Đồ Sênh nhìn hai tầng siêu xe trước mặt, hai mắt tỏa sáng long lanh, ”Tôi có thể sờ thử không?”
“Chuyện này lát nữa hãy nói.” Anh Hạo Hanh kéo Tư Đồ Sênh lên lầu hai, thuận tay tắt đèn pha sáng rực đang chiếu vào đám siêu xe, đem người đẩy tới góc tường, một tay chống tường, ngăn cản đường lui của đối phương.
Tư Đồ Sênh nói: ”… Có thể không dùng đến chiêu này không?”
Anh Hạo Hanh: “Nếu cậu thành thật một chút, tôi liền không phải dùng đến chiêu này rồi.”
“Cho nên,” Cậu gian nan mở miệng, “Anh tắt đèn không phải vì muốn thắp nến trong bóng đêm nhằm tặng tôi niềm vui bất ngờ, mà là định thừa dịp tối lửa tắt đèn đánh tôi, cho tôi một trận giáo huấn?”
Anh Hạo Hanh không trả lời, hỏi lại: ”Cậu không thể thẳng thắn bộc bạch một chút à?”
“Trong cái hoàn cảnh tối đen đưa tay cũng không thấy ngón này, cho dù tôi phanh ngực vạch lưng cũng không ‘bộc bạch’ được cái gì đâu!”
Mặc dù xung quanh rất tối, song cũng không đến mức đưa tay không thấy ngón như Tư Đồ Sênh nói, cho nên cậu rõ ràng cảm giác được ánh mắt lưu luyến của Anh Hạo Hanh đang đặt ngay trước ngực mình.
“… Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tư Đồ Sênh rất muốn gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc Lưu, nói với đối phương rằng: cậu không phải là người mà tôi cảm thấy khó nắm bắt nhất, người đó phải là Anh Hạo Hanh này mới đúng! Anh ta hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định! Không những thế lại còn đặc biệt thần kinh!
Anh Hạo Hanh hỏi: “Vụ bắt cóc là Chu Duy Ân tự mình dựng lên đi?”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Anh không thấy là chính mình nên đem Chu Duy Ân kéo tới vách tường mà chặn sao?”
“Cái gì cậu ta biết cậu đều biết, cái gì cậu ta không biết cậu cũng biết. Chặn tường cậu tiện lợi hơn.” Anh Hạo Hanh bổ sung thêm, “Lại nói, chúng ta còn là bạn bè nữa.”
“Anh có thấy ai suốt ngày đi chặn tường vây bạn bè của mình vào trong không hả?”
“Tôi luôn là người dẫn đầu trào lưu.” Anh Hạo Hanh dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Tư Đồ Sênh thở dài một hơi, dựa đầu vào vách tường, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, lên tiếng: ”Chu Duy Ân nói khi mình từ trong hôn mê tỉnh lại, liền thấy Anh Lệ Cần nằm trên mặt đất, những thứ quý giá đều bị lấy đi. Cậu ta làm sao biết Anh Lệ Cần có mang theo đồ vật giá trị hay là không? Khi đi giải cứu con tin, bản thân hiển nhiên sẽ tồn tại một cảm giác không an toàn, Anh Lệ Cần không mang theo thứ đáng giá mới là chuyện bình thường.”
Anh Hạo Hanh gật đầu: ”Còn gì nữa?”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Nếu bọn bắt cóc muốn tiền, vậy thì nâng cao tiền chuộc là phương thức đơn giản và trực tiếp nhất, dẫn dụ người lên núi rồi đánh cướp, thực chất không khác gì so với việc đánh rắm mà phải cởi quần.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Theo ý của cậu, mục đích cuối cùng của bọn bắt cóc là dụ Anh Lệ Cần lên núi, đập cho anh ta một cái vào đầu?”
“…” Tư Đồ Sênh trả lời, “Nếu không phải lúc ấy chúng ta ở cạnh nhau, tôi nhất định sẽ nghĩ chuyện này là do anh làm.”
“Tôi sẽ không chỉ đập một cú như vậy đâu.”
“Nói không chừng anh sẽ lột trần đối phương rồi treo lên cây giống như quả hình người vậy.”
“Ai ăn người đó sẽ nghẹn chết.”
Tư Đồ Sênh ý vị sâu xa nói: “Đề tài đi quá xa rồi. Hiện tại điều mà chúng ta cần phải thảo luận, chính là ai đã khiến cho Anh Lệ Cần trở nên hại thảm như vậy, chứ không phải làm sao khiến anh ta càng thảm hại hơn.”
“Rõ ràng cái đề tài sau có chiều sâu hơn nhiều lắm.”