Thiên Vương II

Chương 44 :

Ngày đăng: 23:16 21/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C44La Mật tiếp tục đặt ra nghi vấn của mình: ”Chu Duy Ân vừa giống Ryan lại vừa giống Anh Hành Sơn, anh đoán cậu ta là con trai của ai? Có khi nào Ryan phát hiện đứa trẻ này không phải con mình, quá uất hận, nên mới dùng bạo lực với Chu Dự Trinh không?”

Tư Đồ Sênh đáp: ”Dựa vào lịch sử xuất nhập cảnh của bà ấy, lại nhìn thời điểm Chu Duy Ân chào đời, đáp án đã quá rõ ràng. Cho dù dùng pháo cao xạ, Anh Hành Sơn cũng không cách nào bắn sang tận nước Mỹ, nơi cách Trung quốc nguyên một đại dương mà sinh ra Chu Duy Ân.”

La Mật lại nói: “Như vậy đáp án đã rõ ràng. Chu Duy Ân là con của Ryan và Chu Dự Trinh, khi còn bé đã gặp phải bạo hành gia đình, không có cảm tình với nước Mỹ, cho nên thường xuyên chạy về quốc nội, dưới sự dẫn dắt của ông bà ngoại liền quen biết người anh em cùng mẹ khác cha - Anh đại thiếu, về sau lại bị một đối tượng chẳng biết là ai nhòm ngó rồi bắt đi.”

Tư Đồ Sênh: “Ha ha.”

La Mật khiêm tốn thỉnh giáo: ”Nếu có sơ hở, hoan nghênh vạch lá tìm sâu.”

Tư Đồ Sênh đáp: “Không có bọn bắt cóc nào cả.”

La Mật mặt không đổi sắc: “Anh là nói, vụ bắt cóc này chính là một trò cười Chu Duy Ân tự biên tự diễn? Woa… Cậu ta rốt cuộc có mưu đồ gì?”

Tư Đồ Sênh trả lời: ”Tôi không phải cậu ta.”

“Nếu vì tiền, tôi cảm thấy…” La Mật đột nhiên vỗ bàn nhảy dựng, ”Có thời gian và sức lực dùng cho việc này, thà làm cái gì đó hoàng tráng hơn đi! Ra bãi cát nhặt vàng cũng có khả năng xây được một tòa kim ốc nha!”

Tư Đồ Sênh đáp lời: “Người nghĩ như vậy, hiện tại đều đang ngồi ở bệnh viện tâm thần.”

La Mật: ”…”

Tư Đồ Sênh lại nói: ”Chuyện của Chu Duy Ân tôi có chừng mực. Một học sinh trung học, dã tâm quá lớn, tâm lý quá tối tăm, nhưng chỉ số thông minh lại không đủ, đạp cho một cái là liền không đứng dậy nổi rồi.”

La Mật tiếp lời: “Người nghĩ như vậy, hiện tại đều đang nằm ở nhà xác.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Vội ho một tiếng, cậu nói: “Thảo luận một chút về vụ làm ăn mà cô mới nhận đi.”

La Mật rút một văn kiện từ trên giá xuống, đưa cho Tư Đồ Sênh: “Cô dâu chỉ có một yêu cầu, chính là dưới tình huống an toàn và an tâm, lưu lại một ký ức tươi đẹp cả đời khó quên.”

Tư Đồ Sênh hỏi: ”Thầy giáo dạy Văn không nói cho cô biết, lời này bao gồm ba cái yêu cầu sao?”

La Mật đáp lại: “Còn có một yêu cầu nho nhỏ không tính là yêu cầu, cô ấy hy vọng có chút kinh ngạc và vui vẻ, nói cách khác, không cần biết nội dung chi tiết là gì, đều sẽ tận lực phối hợp.”

Tư Đồ Sênh: ”Chú rể cũng phối hợp vô điều kiện?”

La Mật nói: ”Chú rể là một người say mê những điều kỳ diệu.”

Tư Đồ Sênh rút tấm hình cưới của cô dâu và chú rể ra, sau khi cẩn thận quan sát thật lâu, mới nói: ”Anh ta thích nhất là nhân vật người khổng lồ xanh (*)?”

(*) Người khổng lồ xanh Hulk trong biệt đội siêu anh hùng. Chú thích hình:C44-ct1

La Mật trả lời: “Là người sắt (*).”

(*) Người sắt Iron man: cũng trong biệt đội siêu anh hùng. Chú thích hình:C44-ct2

Tư Đồ Sênh nói: “À, ảnh chụp nhìn không ra chiều cao. Đây là cái gì?” Cậu rút lấy phần tư liệu đã đóng ghim cẩn thận ở dưới cùng của xấp văn kiện.

La Mật: “Kịch bản.”

Tư Đồ Sênh lật lật: “Bác sĩ tà ác Z dùng gien của loài rắn để tạo ra người biến dị, gọi là Thái tử rắn. Hôm ấy, tại thành phố A, hiệp sĩ đeo mặt nạ bạc kết hôn, Thái tử rắn liên xông tới công kích toàn thành phố. Đang trên đường đón dâu, hiệp sĩ mặt nạ bạc nhận được tin tức, sau đó dứt khoát ly, đeo mặt nạ lên, chạy tới công viên Giang Hoa mà Thái tử rắn đang điên cuồng phá hủy. Trong công viên, Lưu tiểu thư, một cô gái thầm mến hiệp sĩ này, lúc ấy đang vì tình nhân trong mộng kết hôn với người khác mà âu sầu ảm đạm. Thái tử rắn bắt cô làm con tin, đấu trí đấu dũng cùng hiệp sĩ mặt nạ, sau cùng bị hiệp sĩ kia đánh bại. Lưu tiểu thư nhân cơ hội bảy tỏ cảm kích và tình ý trong lòng, song lại bị đối phương uyển chuyển cự tuyệt. Hiệp sĩ mặt nạ bạc thâm tình mà nói ra lời thoại kinh điển, cảm động nhân tâm, lưu truyền thiên cổ: ‘người tôi yêu nhất chỉ có cô dâu’. Mà cô dâu tức giận đuổi tới nơi vừa vặn nghe được câu ấy, nhất thời cảm động đến lệ nóng tràn mi, lao vào lòng hiệp sĩ mặt nạ, kích động mà ôm hôn nồng nhiệt.”

La Mật nói: ”Cơ bản chính là như vậy.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Thân phận của hiệp sĩ đeo mặt nạ này công khai sao? Vì cái gì sau khi anh ta đeo mặt nạ, Lưu tiểu thư và cô dâu đều nhận ra?”

La Mật: ”Ách, có lẽ là công khai đi? Người sắt Iron man cũng công khai danh tính mà.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Người sắt mặc áo giáp kín mít là để đánh nhau, nhưng hiệp sĩ này đeo mặt nạ là vì không muốn người khác nhận diện, đúng không?”

La Mật: “…”

Tư Đồ Sênh tiếp tục lên tiếng: ”Các khu trung tâm thương mại đông người như thế, lại là nơi biểu trưng cho bộ mặt chính phủ nhiều hơn, Thái tử rắn tấn công thành thị vì sao lại tới công viên? Chẳng lẽ độc thân quá lâu, mới thành ra chuyên môn đi càn quét tình lữ?”

La Mật: ”…”

Tư Đồ Sênh: “Ngay ngày kết hôn lại nhảy ra một Lưu tiểu thư thầm mến chú rể, mục đích là mang tới cho cô dâu một niềm vui bất ngờ, chứ không phải nghi hoặc bất ngờ sao? Hơn nữa, người mình thầm thương trộm nhớ kết hôn, cô ta cư nhiên không đi sòng bạc, không đi bãi tha ma, mà lại chạy tới công viên, cái này căn bản là chiều hướng tích cực đi tìm tình yêu khác, chỗ nào giống ảm đạm sầu thương?”

La Mật nói: ”Cho nên phải sửa kịch bản?”

Tư Đồ Sênh: ”Viết lại một lần nữa.”

“Viết như thế nào?”

Tư Đồ Sênh nói: “Bất kể viết như thế nào, trước tiên đem Thái tử rắn bỏ đi. Đừng hòng vẽ rắn vẽ rết lên mặt tôi, tôi nhìn không nuốt nổi!”

La Mật: “Đây mới nguyên nhân căn bản khiến anh muốn thay đổi kích bản chứ gì?”

Tư Đồ Sênh tắm rửa một chút, thay đổi quần áo, đang chuẩn bị đi đến quán đồ nướng ven đường đã lâu không lui tới để giải quyết bữa chiều nay, liền nhận được một tin nhắn mời ăn tối.

Ba phút đồng hồ sau, dãy số kia liền gọi điện thoại đến: ”Xin chào, tôi là thư kí của chủ tịch Anh Hành Sơn - tập đoàn Anh thị, cũng là người vừa nhắn tin cho ngài. Bởi vì chưa nhận được hồi âm, cho nên tôi muốn tự mình xác nhận với ngài một chút.”

Tư Đồ Sênh: ”Nói đơn giản đi.”

“… Đến hay không?”

Tư Đồ Sênh nói: “Nếu anh có thể cho tôi một lý do hợp lý để đi ăn chực.”

Đầu dây bên kia im lặng chừng mười giây đồng hồ.

Tư Đồ Sênh: ”…” Có khó khăn như thế không?

Vị thư ký nọ chậm rãi mở miệng: ”Chủ tịch Anh luôn nhiệt tình đối với công tác từ thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.”

Tư Đồ Sênh: “…”

Thư ký lại nói: ”Hơn nữa, đồ ăn ở Quách Thị Tư Gia Thái rất ngon.”

“Tôi đi!”

Thư ký trầm mặc một lát, hỏi: “Có thể xác nhận với ngài một lần nữa không? Lời ngài vừa nói là biểu đạt tâm tình hay là có ý tứ quyết định?”

Tư Đồ Sênh hít sâu một hơi, đáp: “Tôi phi thường vinh hạnh tiếp nhận lời mời tham dự bữa tiệc tối nay, lúc sáu giờ, tại nhà hàng Quách Thị Tư Gia Thái của chủ tịch tập đoàn Anh thị - Anh Hành Sơn.”

Sáu giờ đúng.

Quách Thị Tư Gia Thái.

Là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A, Quách Thị Tư Gia Thái không nhận đặt bàn, căn cứ vào khách nhân đến trước đến sau mà an bài vị trí. Sáu giờ chiều là cao điểm dùng bữa tối, nhà hàng tấp nập người ra kẻ vào.

Tư Đồ Sênh xuyên qua biển người, dạo một vòng trong nhà hàng, mới nhìn thấy bốn người đang chiếm cứ một cái bàn dành cho mười người ở góc yên tĩnh của căn phòng.

“Cậu đến muộn.” Anh Hành Sơn không vui mà nhíu mày.

Tư Đồ Sênh đáp: ”Ai bảo chúng ta không thêm định vị lẫn nhau, không tìm được vị trí ở trung gian.”

Anh Hành Sơn nghe mà không hiểu, vì thế nghi hoặc nhìn sang phía Giang Lệ Hoa.

Trái lại, Giang Lệ Hoa lại tủm tỉm cười, lấy điện thoại di động ra: ”Bác và con thêm nhau đi.”

Bất chợt, một bàn tay vươn tới, che kín mặt điện thoại của bà. Anh Hành Sơn nhìn vợ mình, mặt lạnh song ánh mắt lại mang theo một tia ủy khuất khó lòng phát giác.

Giang Lệ Hoa đẩy tay đối phương ra: ”Làm gì đó?”

Anh Hành Sơn giật giật khóe miệng, điều chỉnh biểu tình trên mặt: “Gọi món đi.”

Giang Lệ Hoa nói: “Đã gọi rồi.”

Anh Hành Sơn tiếp lời: “Không đủ!”

Giang Lệ Hoa kinh ngạc nhướng mày: “Đồ ăn còn chưa mang lên, làm sao anh biết là không đủ?”

Anh Hành Sơn: ”Không phải có thêm một người sao?”

Giang Lệ Hoa đáp: ”Em gọi đồ ăn cho mười người.”

Nếu như vậy còn nhìn không ra tình huống, Tư Đồ Sênh đã chẳng phải là Tư Đồ Sênh. Cậu thức thời mà thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Anh Hạo Hanh.

Người kia chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói một lời nào.

Tư Đồ Sênh tủm tỉm cười, ngắm nhìn mỹ nữ bên cạnh anh ta, hỏi: “Bạn gái?”

Anh Hạo Hanh cứng ngắc đáp: “Không phải.”

Anh Hành Sơn và Giang Lệ Hoa đồng loạt nhìn qua.

Mỹ nữ nọ khẽ cười một tiếng: “Tạm thời vẫn là bạn là con gái.”

Tư Đồ Sênh vươn tay, đưa ngang qua người Anh Hạo Hanh tới trước mặt mỹ nữ nọ: “Tư Đồ Sênh.”

Mỹ nữ nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu: “Đổng Văn Kỳ.”

Anh Hạo Hanh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt ở trước mắt mình, ấn đường bất giác nhíu thành một khe núi nhỏ.

Quan sát bộ dáng của con trai mình, Anh Hành Sơn ở đối diện cũng nhíu mày.

Thức ăn nguội đã được mang lên.

Anh Hạo Hanh nâng bát: ”Ăn thôi.”

Giang Lệ Hoa lại nói: ”Từ từ, còn có khách chưa đến.”

Khe núi giữa hai đầu lông mày Anh Hành Sơn thoáng chút nhíu vào rồi lại giãn ra, hợp với khe núi giữa ấn đường Anh Hạo Hanh, vừa vặn tạo thành mỹ cảnh ‘thanh sơn đối xứng ở đôi bờ’.

Nhìn vào bộ dáng của ông ta, Tư Đồ Sênh có chút vui sướng khi người gặp họa. Vốn tưởng đêm nay là trận Hồng môn yến (*) Anh Hành Sơn đặc biệt vì mình mà chiêu đãi, không ngờ bọ ngựa bắt ve còn có chim sẻ đứng chờ ở phía sau (*), kịch hay vẫn còn nhiều lắm.

(*) Hồng môn yến: bữa tiệc lớn và trang trọng nhưng bên trong lại ẩn giấu mưu đồ xấu; Bọ ngựa bắt ve còn có chim sẻ đứng chờ ở phía sau: ý nói A rắc tâm mưu hại B mà lại không biết sau lưng mình còn có C đang canh sẵn chờ làm thịt.

Anh Hạo Hanh buông đũa, lấy điện thoại di động ra chơi game.

Ở dưới gầm bàn, Giang Lệ Hoa hung hăng đạp con trai mình một cước.

Ngay lập tức, Tư Đồ Sênh ”Ai nha” một tiếng.

Giang Lệ Hoa giật mình: “Đá phải con sao?”

Không có. Chẳng qua là Anh Hạo Hanh chịu đựng không kêu lên thành tiếng, nên cậu mới mở miệng kêu thay. Tư Đồ Sênh cười cười, nói: ”Chân bị chuột rút.”

Anh Hạo Hanh liếc mắt nhìn cậu.

Tư Đồ Sênh chớp chớp đôi mi.

Cuối cùng, trên mặt Anh Hạo Hanh cũng có một nét cười.