Thiên Vương II
Chương 46 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Hai mươi phút sau, Tư Đồ Sênh nhìn con đường quen thuộc, nội tâm lại một chút cũng không quen, rốt cuộc nhịn không được nói: “Vì sao lại về nhà anh?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Đây là xe tôi.”
“Không phải nói đưa tôi về nhà sao?”
“Nhà của tôi rộng hơn nhà cậu, giường của tôi êm hơn giường cậu, tôi còn không thu tiền phòng, cậu oán giận cái gì?” Anh Hạo Hanh hỏi.
Tư Đồ Sênh: “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Cậu cũng biết là ổ chó à.”
Tư Đồ Sênh lại nói: ”Chỉ là tôi khiêm tốn một chút.”
“Tả thực lắm.”
Anh Hạo Hanh dừng xe, Tư Đồ Sênh vẫn ngồi bất động: “Còn không xuống đi?”
Nghe đối phương hỏi, cậu liền quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp, nói: “Vì sao anh không thích Đổng Văn Kỳ?”
Anh Hạo Hanh nhíu mày: ”Mắc mớ gì tới cậu?”
“Bộ dáng cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đẹp chỗ nào?” Khẩu khí anh không được tốt.
Tư Đồ Sênh thăm dò: “Vậy anh cảm thấy ai mới đẹp?”
Ngay lập tức, Anh Hạo Hanh dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn thẳng vào đối phương.
Trái tim Tư Đồ Sênh nhất thời căng thẳng.
Sau đó, Anh Hạo Hanh chậm rãi nói: “Trương Giai Giai (*) chẳng hạn.”
(*) Trương Giai Giai: nữ diễn viên điện ảnh TQ
Tư Đồ Sênh bất chợt nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp lại tức giận nhìn về phía Anh Hạo Hanh. Không có việc gì cũng ra vẻ nghiêm trọng như vậy, khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa ngừng hô hấp luôn rồi.
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn về phía ttrước, biểu tình nặng nề tâm sự khi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bộ dạng này, cùng với vẻ mặt vênh váo tự đắc khi hai người mới gặp cũng khác biệt quá lớn đi.
Nhìn người nọ, tâm tư Tư Đồ Sênh chậm rãi trùng xuống.
Tư Đồ Sênh ở trong biệt thự của Anh Hạo Hanh một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền bắt taxi rời đi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn. Lúc cậu ly khai, trời mới tờ mờ sáng, trong ngoài biệt thự đều an tĩnh cực kỳ.
Anh Hạo Hanh đứng ở cửa sổ lớn trong phòng ngủ, lạnh mặt nhìn người nào đó rón ra rón rén đóng cửa, nhanh chóng bước đi.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, Tư Đồ Sênh đột nhiên quay đầu lại.
Ở đầy dây bên kia, Giang Lệ Hoa thở dài, nói: ”Trẻ con lớn rồi đều thích chạy loạn bên ngoài. Hạo Hanh cũng vậy, một tháng chỉ về nhà có một hai lần.”
Tư Đồ Sênh không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Hôm nay nó về nhà, sắc mặt không được tốt cho lắm, hình như ngủ không ngon, tâm tình cũng kém. Con là người bạn tốt nhất của nó, thường xuyên tìm nó tâm sự đi, giúp Giang ma ma hỏi một chút xem nó có chuyện gì. Con cái lớn rồi, lời cha mẹ chưa chắc nghe lọt, thế nhưng lời bạn bè nói lại rất lắng nghe.”
Tư Đồ Sênh nghĩ: kết quả của việc chúng con thường xuyên tâm sự, nhất định không phải cái mà bác thích nghe đâu.
Nghĩ là nghĩ như thế, song cậu vẫn đáp ứng đối phương.
Giang Lệ Hoa lại nói: “Bác và nó vừa mới ăn cơm chiều xong, hiện tại con gọi điện thoại cho nó là vừa đẹp.”
Tư Đồ Sênh không ngờ bà lại trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời tìm không được ngôn từ để thoái thác, đành phải nói: “… Hiện tại con hơi bận.”
“Có khi nào hết bận đâu?”
“…”
“Trước tiên đi toilet luôn đi, vừa gọi điện thoại vừa giải quyết, cũng không lãng phí thời gian.”
Bà an bài khoa học đến như thế, khiến Tư Đồ Sênh vô pháp phản bác lại, chỉ đành đáp ứng lúc toilet lần sau, nhất định sẽ gọi điện thoại cho Anh Hạo Hanh – Vì cái gì những lời này nghe vào lại cổ quái như vậy a!
Tư Đồ Sênh trợn tròn con mắt nằm thêm một lát, bụng liền òng ọc òng ọc một hồi. Trong tiềm thức cậu không muốn gọi cú điện thoại này, vì thế dứt khoát chịu đựng, chính là sau một lát, bụng đã bắt đầu đau. Cậu đổi tư thế, nghiêng người, co chân, cái bụng trướng phình, đau đớn càng thêm lợi hại. Thấp giọng chửi thề một tiếng, Tư Đồ Sênh quyết định không giày vò bàng quang của mình nữa, nhanh chóng đứng lên, chậm rãi đi vào toilet.
Vào một khắc tiếng nước róc rách vang lên, Tư Đồ Sênh cảm thấy cuộc đời mình như được thăng hoa.
Tuy rằng không gọi điện thoại, Giang Lệ Hoa cũng không biết chính mình đã lén giải quyết nhu cầu, thế nhưng, bản thân cậu hiểu, muốn phá bỏ tình trạng đóng băng giữa mình và Anh Hạo Hanh, cú điện thoại mở đầu này tất nhiên phải do mình chủ động. Mà quan hệ tương lai, còn phải xem cái dây thần kinh trong óc Anh Hạo Hanh kia có thể bình thường lại hay không.
Cậu trở lại bãi biển, tìm một góc yên tĩnh, bấm điện thoại.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người bắt máy.
Trong lòng Tư Đồ Sênh có chút lạnh, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang lúc muốn dập máy, thanh âm của người kia lại đột nhiên truyền đến từ ống nghe: ”Đừng nói gì cả, cậu nghe tôi này.”
… Tư Đồ Sênh sợ nhất chính là tình huống này!
“Anh bình tĩnh một chút, trước hết hãy nghe tôi nói, chúng ta tốt nhất vẫn là bảo trì…”
“Im miệng.” Anh Hạo Hanh gầm nhẹ, cảm xúc xem ra vô cùng kích động.
Tư Đồ Sênh trầm mặc, quyết định vào thời khắc mấu chốt sẽ giả vờ điện thoại mất tín hiệu.
Anh Hạo Hanh hít sâu một hơi, nói: ”Bình tĩnh một chút, giúp tôi báo cảnh sát.”
Tư Đồ Sênh ngẩn ra, khẩn trương hỏi: ”Phát sinh chuyện gì?”
Thanh âm của Anh Hạo Hanh phi thường căng thẳng, song vẫn tận lực bảo trì trấn tĩnh: “Phanh xe của tôi không ăn.”