Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 1 : Khúc Tiểu Bạch
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Thanh Nguyên Quốc
Câu Mộc Trấn vào một ngày xuân tươi đẹp.
Trên đoạn đường gần Miếu Sơn Khê, nơi tập trung nhiều người đón xuân, cầu lộc.
Ở một góc nhỏ, một tiểu ăn mày ước chừng mười tuổi với bên ngoài lấm lem dơ bẩn. Ánh mắt rũ xuống không nhìn lên.
Tiểu ăn mày ngồi trên một đống rơm rạ để chờ người qua đường bố thí. Trong khi chờ người tốt bụng bố thí, tiểu ăn mày tay cầm cọng rơm vẽ hình ánh mặt trời trên nền đất.
Bất chợt có tiếng bước chân dừng lại.
Tiêu ăn mày vẫn rũ xuống không nói, tiếng bước chân dừng lại cũng không còn gây tiếng động. Tạo một khoảng lắng.
Vẫn không thấy tiếng bước chân đi qua, tiểu ăn mày ngước nhìn lên. Bắt gặp ánh mắt to tròn trong suốt, ánh mắt của sự ngây thơ trong sáng không tì vết. Đó là một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, ăn mặc sang trọng. Nhìn sơ là biết từ trong thế gia đi ra.
Cậu bé chìa tay ra, đưa một cái bánh hoa quế to tròn cỡ lòng bàn tay, mỉm cười ngây ngô.
Tiểu ăn mày chần chờ rồi đón lấy chiếc bánh, rồi thử cắn một cái không e ngại.
Cậu bé mỉm cười rồi chợt tiến lại bên cạnh tiểu ăn mày, ngồi xuống không nói gì.
Câu bé cầm cọng rơm rồi viết vài chữ ngoằn ngoèo “Ta mới trốn nhà đi,... ta không nói chuyện được!”
Tiểu ăn mày vén vén sợi tóc rồi liếc nhìn cậu bé một khoảnh khắc, mỉm cười rồi thì thầm “Ta tên Khúc Tiểu Bạch, mới đến đây làm ăn mày!”
Nghĩ ngợi một lúc, tiểu ăn mày nói tiếp “Ta chỉ ở lại đây bảy ngày… sau đó sẽ về nhà!”
Cậu bé chần chờ rồi viết tiếp “Ăn mày cũng… nhà để về sao?” …. “A! thật ngại quá, không có ý đó! Ý ta là nhà người ở đâu? Ta quyết định rồi, sẽ theo người làm ăn mày!”
Tiểu ăn mày ngây người rồi, cắn nốt phần còn lại của chiếc bánh hoa quế. Cười nói “Hoan nghênh ngươi làm ăn mày với ta… dù chỉ bảy ngày nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi! Ngươi tên gì?”
“Ta tên Phương Triết!” Phương Triết viết xong tên mình rồi mỉm cười.
Tiểu ăn mày Khúc Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong áo ra một túi đựng hoa văn rất đẹp, có mùi thơm thoảng qua.
Khúc Tiểu Bạch lấy ra một chiếc lá màu xanh nhỏ bằng hai ngón tay.
Khúc Tiểu Bạch chắc chắn “Đúng, có ta! Ngươi yên tâm!”
Khúc Tiểu Bạch xòe bàn ta ra, trong lòng bàn tay có một loại bột phát quang, chúng tự động phát tán rồi theo làn gió nhẹ bay ra ngoài cửa thông gió.
Sau một khắc thì có một con bướm màu vàng nhạt, nhỏ nhắn cỡ ngón tay đậu trên bàn tay Khúc Tiểu Bạch.
Phương Triết mở to mắt nhìn ngạc nhiên “Ngươi biết ảo thuật?”
Khúc Tiểu Bạch cười cười, sau đó hướng về phía cửa phòng giam bay đi. Ra hiệu cho nó làm việc gì đó.
Khúc Tiểu Bạch quay lại giải thích “Đây là một trong mười hai cách thoát khốn của gia đình ta. Tí ngươi sẽ biết!”
Phương Triết chăm chú nhìn về hướng con bướm bay đi. Hắn thắc mắc muốn hỏi tiếp, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.
Khúc Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ vô ưu của Phương Triết bèn lại gần hỏi “Tiểu Phương Triết không sợ gì sao? Gặp người khác chắc đã khóc nhè rồi!”
“Tiểu?”
Hắn nghĩ, hắn đã lớn thế này mà kêu tiểu nên ngạc nhiên. Ngươi cũng có lớn hơn ta bao nhiêu đâu.
Nghĩ ngợi một lúc Phương Triết thở ra “Ta bị bắt cóc nhiều lần, riết rồi quen thuộc!”
Lúc này con bướm bay trở lại. Khúc Tiểu Bạch ra hiệu con bướm bay ra bên ngoài cửa thông gió. Khúc Tiểu Bạch lấy ra một cây kim nhỏ giấu dưới giày vải, sau đó lại gần cửa phòng rồi cho vào ổ khóa.
Không đầy mười hô hấp thì Khúc Tiểu Bạch đã mở xong ổ khóa và ra dấu Phương Triết theo sau.
Trên đoạn đường ra bên ngoài sảnh.
Hai bên lối đi, bọn thảo khấu đang nằm la liệt dưới đất bất kể vị trí nào.
Chúng đang ngủ say sưa không biết gì.
Phương Triết suy đoán là do con bướm kia có thể đã rải phấn gây thuốc mê bọn chúng.
Hắn trong lòng suy nghĩ “Tiểu Bạch không ngờ nhỏ tuổi như vậy, mà bản lãnh cao! Người bằng hữu này ta nhớ kỹ!”