Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 198 : Kiếm Pháp Kiếm Môn
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Bạch Vô Thiên bế Hoa Lạc Đồng băng xuyên con đường nối liền giữa những trụ đá hướng ra bên ngoài Bách Vực.
Trên đường đi, nhiều người cũng chen chút nhau tìm cách thoát khỏi Kiếm Môn. Bởi vì cho đến thời điểm này, toàn bộ Kiếm Môn đã bị phong tỏa không cho khách nhân rời đi.
Bạch Vô Thiên đến trụ đá có bề mặt khá rộng như một ngọn sơn phong. Nơi đây chính là mộ địa, chôn cất đệ tử nội môn cũng như cao tầng Bách Vực Kiếm Môn.
Bước chân hắn bỗng nhiên chậm lại, kèm theo là cảm giác đau nhức cũng như sức lực suy yếu. Hắn buông nàng ra, rồi nhìn xuống lồng ngực mình. Không biết từ lúc nào đã bị trúng ám chiêu. Người đánh lén hắn chính là Hoa Lạc Đồng.
Hắn nhanh chóng lui về sau năm bước chân. Hoa Lạc Đồng lúc này hoàn toàn không hề có biểu hiện cảm xúc nào. Giống như một con rối bị người khác điều khiển, nên ám chiêu không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vịnh lấy vết thương rồi lấy ra một viên đan dược cho vào miệng. Sắc mặt không hề sợ hãi, hắn có thể hiểu được tình huống Hoa Lạc Đồng. Nàng ta không vô duyên vô cớ hại hắn.
Từ phía sau một vách đá bước ra một thân ảnh tay cầm cự kiếm. Tay còn lại chỉ là một ống tay áo phất phơ.
Người này chính là thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn Kiếm Nô.
Hắn quan sát Bạch Vô Thiên một hồi “Ngươi quen biết nàng ta?”
Bạch Vô Thiên dửng dưng đáp “Nàng ta là đạo lữ của ta. Nếu đã biết được thân phận nàng ta, phiền ngươi rời đi cho!”
Kiếm Nô nghe đối phương nói vậy, hắn rống lên cười điên loạn. Một lúc sau, hắn mới nói “Nàng ta biến ta thành một phế nhân, không đền bù thỏa đáng thì làm sao có thể xóa bỏ được cơn giận này. Muốn rời đi dễ như vậy sao?”
Hắn cằm cự kiếm quơ ngang một nhát, kiếm khí bắn ra cắt phăng mọi thứ trên đường đi.
Bạch Vô Thiên nhanh chóng ôm lấy Hoa Lạc Đồng né sang một vị trí khác.
Hắn sờ vào Thú Linh Liên cho Tiểu Hắc ra bên ngoài.
Tiểu Hắc vừa ra, nó nhận ra tình huống không đúng liền cảnh giác.
Hắn dõng dạc nói “Ngươi có thể cầm cự đến lúc này xem như nhân sinh ngươi quá may mắn! Nếu có thể tiếp được chiêu này của ta, xem như ta có thể xem ngươi chân chính là đối thủ”
Nói xong, hắn giơ cự kiếm sang một bên rồi vận dụng linh lực toàn thân bộc phát ra xung quanh.
Toàn thân hắn khí tức trong phút chốc nâng lên tới đỉnh phong. Hắn cằm cự kiếm chỉ thiên rồi hét lớn lên “Kiếm Toái Sơn Hà!”
Một kiếm bổ xuống như xé rách không khí ra làm hai. Từ trên không xuất hiện một thanh cự kiếm to như một ngọn sơn phong màu hoàng kim lao về phía Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên nhìn áp lực to lớn đang lao đến, hắn cũng bổ về trước một nhát kiếm. Nhát kiếm này chính là thức “Vân Du Tiên Thiên Kiếm” rất ít khi sử dụng. Nếu không nắm chắc hắn sẽ không sử dụng chiêu này. Nếu không chiêu thức phản phệ, không tránh khỏi trọng thương.
Hư ảnh đạo nhân khổng lồ xuất hiện, một kiếm chỉ ra cản trở thanh cự kiếm lao đến.
Cả hai giằng co không có kết quả, Bạch Vô Thiên nhanh chóng dùng hai ngón tay còn lại điểm về phía Kiếm Nô.
Trong sát na, Kiếm Nô như rơi vào trạng thái thất thần. Chỉ chậm một nhịp, nhân chơ hội đó hư ảnh đạo nhân dùng kiếm đâm tới.
Kiếm Nô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bản thân hắn lúc này phát hiện chiêu thức của hắn đã bị phá hủy. Ống tay áo bị cắt phăng một đoạn. Nếu đây là cánh tay nguyên vẹn, xem như hắn lại rớt thêm một cánh tay. Xem như hắn triệt để thành phế nhân.
Sắc mặt Kiếm Nô trắng bệch. Hắn bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra đối phương thật sự không dễ đối phó. Thủ đoạn đối phương quá quỷ dị, nhất là “Định” hắn.
Bạch Vô Thiên xem như đã thấu hiểu được năng lực của đối phương. Hắn biết đối phương còn át chủ bày, chỉ là còn chưa sử dụng.
Hắn nhởn nhơ nói “Ngươi có thể rời đi, ta không phải là người thích đánh giết!”
Kiếm Nô giật mình rồi ra vẻ ôm bụng cười. Câu này đáng lý ra hắn phải là người nói mới đúng. Không nghĩ tới, đối phương đánh giá bản thân hắn thấp như vậy.
Cười xong hắn liền đứng thẳng người, nét mặt có phần âm lãnh trở lại “Xem như ngươi đã chọc giận được ta!”