Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 207 : Đạo Viện ý chỉ
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Đạo Viện trong những ngày gần kề khảo hạch đệ tử nội viện.
Những ngày này, nhóm đệ tử ngoại viện không ngừng tu luyện ở Đôn Hoàng và Khô Lâu Sơn khiến bầu không khí trở nên sôi động.
Hầu hết hơn bốn nghìn tân nhân đệ tử đã đủ điều kiện trở thành nội viện đệ tử, nhưng mục tiêu bọn họ nhiều hơn thế.
Con đường tu đạo vốn truy cầu đỉnh phong, nên người nào cũng mong muốn đạt vị trí cao nhất. Trong đó chính là mười vị trí đầu của hàng đệ tử tinh anh của Đạo viện. Cho nên, ngoài khảo hạch đệ tử nội viện, bọn họ còn muốn đi xa hơn một bước.
Truyền thống là như vậy, nhưng năm nay có một sự trùng hợp không hề nhỏ. Đó là có hai vị trí trưởng lão còn trống. Điều này nói lên ngoài khảo hạch đệ tử nội viện, còn có sự cạnh tranh giữa nhóm đệ tử tinh anh giành vị trí trưởng lão.
Trong lúc nhất thời, truyền thống vốn khảo hạch bình thường trở thành một ngày Đạo Luận chưa từng có trước kia.
Đây là một trong những ý chỉ trước kia của Đạo Viện.
Đạo Viện vốn đã đi xuống, càng lúc càng đi xuống. Vị trí tông môn đã không còn hy vọng đạt tới, nhưng ý chỉ vẫn còn tồn tại cho đến thời điểm hiện tại.
Trong đó ý chỉ về ngày Lễ Trưởng Thành vẫn hàng năm diễn ra. Đó là nhóm hài tử mười tuổi du nhập hạ giới tìm kiếm cơ duyên. Các bậc tiền nhân cho rằng, hạ giới vẫn còn có một bí mật, một cơ duyên to lớn có thể vực dậy Đạo Viện. Nên ý chỉ này chưa từng bị lãng quên.
Tiếp theo chính là thường xuyên khảo hạch để xem xét tu vi đệ tử. Ý chỉ này cũng luôn được ưu tiên, bởi vì nếu không khảo hạch sẽ không biết được thực lực chân chính của những tân nhân gia nhập Đạo Viện như thế nào.
Ngoài ra còn khuyến khích kết đôi đạo lữ song tu, nhưng vấn đề này trước giờ không được quan tâm. Con đường tu đạo vốn gian truân, ở đâu còn tâm chí lưu luyến chuyện tình nam nữ.
Ý chỉ tồn tại rất lâu, từ khi Đạo Viện gặp biến cố hạ xuống một cấp bậc trở thành một chi viện cho đến giờ.
Thực lực không còn như xưa, nhưng một số thế lực thù địch trước kia không dám đụng đến. Một phần có thể liên quan đến một thỏa thuận nào đó. Một phần bên trong Đạo Viện, vốn vô cùng yếu kém, có ẩn tình.
Nói đến đây, nàng siết nắm tay lại làm ra một thái độ bực tức. Nàng nghiến răng nói “Sư muội ta cũng chỉ có một mục tiêu đó là khiến ả Hoa Lạc Đồng mất mặt một lần. Như vậy mối uất hận ta mới được loại trừ, nếu không ta khó mà theo đuổi con đường tu luyện được…”
Uống Việt thấy vậy, hắn trấn an “Việc đó sư huynh ta thay muội giải quyết!”
Khúc Linh Lung lắc đầu “Việc này sư muội tự mình xử lý, Uông Việt sư huynh không cần ra tay”
Lúc này, đại trưởng lão cưỡi phi hành kiếm từ xa đáp xuống.
Lão tiến lại gần Khúc Linh Lung ném cho nàng ta một lệnh bài, rồi nói “Cầm lệnh bài này đến Vô Thượng Tông, ở đó sẽ có người đưa ngươi trở về nhà. Lần này ngươi không tham gia được!”
Khúc Linh Lung bất mãn “Cơ hội này Lung nhi đã đợi rất lâu rồi, không từ bỏ được!”
Lão trừng mắt nhìn nàng “Ngươi không nghe lời, gia gia sẽ lập tức đưa ngươi trở về nhà. Không được cãi lại!”
Nàng hậm hực trong lòng nhưng nhìn thái độ gia gia nàng kiên quyết như vậy. Trong lòng nàng xuất hiện một loại cảm giác bất an. Nàng im lặng một hồi mới hướng Trần Đại Nghĩa nói “Việc cá cược này đành giao cho Trần sư huynh xử lý…”
Nàng không cam tâm, hướng đại trưởng lão hỏi “Việc gì mà gia gia bắt Lung nhi gấp rút trở về nhà?”
Lão nhìn nàng không nói gì, sau đó rời đi.
Uông Việt thấy vậy, đứng dậy vịnh lấy vai nàng an ủi “Không sao, Khúc sư muội cứ nghe theo lời đại trưởng lão. Việc ở đây để bọn ta giải quyết!”
Khúc Linh Lung sắc mặt buồn bã nhìn theo bóng lưng của gia gia. Nàng tự nhủ “Không lẽ là thời cơ đã đến?”