Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 12 : Tiểu Hắc tham ăn

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Những ngày sau đó, Phương Triết và Tiểu Hắc nhàn nhã ngồi lì trong nhà. Hắn dành thời gian nghiên cứu ba quyển y thư của Ngôn thần y, mà hắn vốn “mượn không bao giờ trả” trong gương đồ. Những gì ghi trong ba quyển y thư, hắn giờ chỉ cần đọc sơ qua một lần, thì những hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn rất rõ ràng từng tên từng loại thảo dược và công dụng.



Phương Triết rất bất ngờ khi nhận ra được sự thay đổi lớn đến như vậy, mà bản thân hắn mới vừa nhận ra. Hắn suy đoán, khả năng đầu óc minh mẫn như vậy, phần lớn là do hắn tinh thông Luyện Khí. Vì trước kia, trước khi chưa thành thạo bí quyết luyện khí, hắn vốn không có trí nhớ tốt như vậy.



Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hộ vệ “Bẩm thiếu gia, đồ chơi của thiếu gia đã làm xong. Người trong Điền Hoa Thôn đã cho người mang đến!”



Nghe hộ vệ báo tin, Phương Triết mừng rỡ chạy ra bên ngoài cổng sơn trang, thì thấy một xe ngựa đang chờ sẵn. Phương Triết vén lớp rèm cửa xe ngựa, bên trong có năm bó kiếm tre chất đống.



Phương Triết lấy ra một cây, ngắm nhìn độ tinh xảo mà thợ thủ công Điền Hoa Thôn làm ra, vẻ mặt hắn sáng lên không tin vào mắt mình.



Hắn trầm trồ khen ngợi “Được làm từ tre mà độ tinh xảo, độ sắc bén đạt được như vậy, đúng là không thể tin tưởng được!”



Sau đó hắn, hướng người Điền Hoa Thôn một thỏi bạc, chấp tay nói “Ngươi giúp ta hướng Bạch lão thái đa tạ chuyện này!”



Nói rồi hướng vị đại ca Phương Hổ đứng phía sau nói “Phương Hổ đại ca, nhờ ngươi cho người đem vào phòng ta, đồ vật này ta vô cùng thích thú!”



Phương Hổ cười cười, sau đó lau mồ hôi hột của mình, lẩm bẩm “Thiếu gia thực sự là chơi, chứ không phải làm chuyện gì khác sao?”



Phương Triết cười thích thú trở về phòng. Hắn nhìn Tiểu Hắc lười nhát nằm lăn trên sàn gỗ. Hắn đá Tiểu Hắc một cái, khiến Tiểu Hắc luống cuống bò dậy.



Phương Triết trách móc nó “Ngươi, Miêu bàn tử ngươi chỉ biết ăn ngủ, không làm được chuyện gì sao!”



Tiểu Hắc nghe thấy Phương Triết trách móc nó, nó cảm giác oan uổng lại gần cọ cọ chân hắn, ý đồ nói “Chủ nhân có chuyện gì cần ta giúp đâu, ta thiên tính là ăn và ngủ kia mà!”



Phương Triết lắc đầu, sau đó thở ra “Thôi thôi được rồi, không liên quan ngươi, bổn thiếu gia hôm nay vui vẻ. Ngày mai vào rừng giúp ta một việc, ta cho ngươi một quả châu chơi!”



Phương Triết nói xong, lấy ra một viên châu sáng bóng nhử nhử nó. Đôi mắt tiểu hắn chợt lóe lên tinh mang, nước miếng chảy đầy sàn nhà.




Hai thanh phi kiếm theo hướng hai ngón tay Phương Triết, bay “vèo vèo” về trước, cuối cùng ghim chặt vào thân cổ thụ.



Tốc độ và sức bắn rất mạnh, khiến cho thân cổ thụ lung lay một lúc, lá cây khô rơi xuống không ngừng.



Phương Triết lại gần cổ thụ và nhổ hai thanh phi kiếm ra bằng hai tay. Hắn mỉm cười gật đầu “Không ngờ uy lực lại mạnh như vậy, nếu không phải hai cây, mà là trăm thanh phi kiếm, thì sẽ như thế nào, thật là đáng mong đợi!”



Sau đó Phương Triết lại gần gốc đại thụ, nơi Tiểu Hắc nằm bất động. Nó đã nằm ngủ hơn mười ngày nhưng chưa có phản ứng nào. Phương Triết suy đoán, có thể Tiểu Hắc cũng đang gặp cơ duyên, viên châu từ con đại mãng rơi ra, phù hợp với thể chất nó. Nên nó có thể là đang hấp thụ để biến hóa. Vì vậy, hắn không có làm phiền Tiểu Hắc mà chuyên tâm tu luyện Ngự Kiếm Quyết…



Lúc này, dưới núi chạy lên một vài bóng người, với tiếng nói gấp rút “Thiếu gia, việc lớn không tốt! Có sơn tặc!”



Phương Triết vội vàng chạy lại, nhận ra gia nhân trong sơn trang mình.



Hắn mồ hôi nhiễu nhãi, hốt hoảng nói “có một đám sơn tặc hơn hai trăm người đang tấn công Điền Hoa Thôn, hai mươi hộ vệ đang ở nơi đó ứng phó”



Phương Triết nghe vậy, vẻ mặt lo lắng nói “Dẫn ta đi xem!”



Tên gia nhân hốt hoảng xua tay lia lịa “Không, mấy vị hộ vệ bảo ta báo tin cho thiếu gia, bảo thiếu gia trước tránh mặt, không được kinh xuất”



Phương Triết thầm nghĩ trong lòng “Khu dược điền này, phía Bạch gia ghi chép là yên bình không tranh chấp với bất kỳ thế lực nào. Hơn nữa khu vực vùng núi này trước giờ không có sơn tặc tác quái. Hôm nay xuất hiện, chắc chắn là có gì đó mờ ám!”



Nói rồi, Phương Triết lao nhanh về hướng Điền Hoa Thôn, theo đường sườn núi. Hắn phóng lên nhánh cây rồi chuyền từ nhánh cây này sang nhánh cây khác với tốc độ cực kỳ nhanh. Trong chớp mắt đã biết mất dạng.



Tên gia nhân mở to mắt nhìn, như gặp quỷ. Hắn lắp bắp “Thiếu gia bị khỉ nhập sao?”



Hắn cũng nhanh chóng trở về Điền Hoa Thôn xem tình hình. Mệnh lệnh ban đầu là giữ chân thiếu gia và đưa thiếu gia tìm một nơi an toàn ẩn nấp. Giờ phát sinh như vậy, hắn rất hoảng loạn, sợ sự việc xấu xảy ra, mười mạng hắn cũng không đền nổi.