Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 139 : Linh Sâm Quả
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Sau khi thu thập được Tinh Cương Mộc, bốn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương nhanh chóng rút lui. Bọn họ không theo con đường rời khỏi Thạch Đầu Tùng Lâm, mà men theo con đường khác rời đi. Mục đích là tránh mặt bọn người Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông.
Mục tiêu tiếp theo chính là tìm nguyên liệu thứ hai.
Nguyên liệu thứ hai có ở ba khu vực Lang Nha Trấn, Ma Nhai Đàm và Tuyệt Lĩnh Cốc. Trong đó khu vực gần nhất chính là Lang Nha Trấn. Sau khi rời khỏi Thạch Đầu Tùng Lâm, bọn họ chỉ cần hai ngày thời gian là đến được nơi đó.
Khi bốn người rời khỏi khu vực tìm được Tinh Cương Mộc khoảng chừng hai mươi dặm. Bọn họ phát hiện ra một sơn cốc, nơi đây có nhiều loại kỳ hoa dị thảo với đủ màu sắc rực rỡ.
Những cây có màu sắc cực kỳ nổi bật thường là độc thảo, độc hoa. Còn màu sắc dịu nhạt hơn thường là dược thảo quý hiếm, có thể điều chế đan dược.
Sơn cốc không lớn, chính giữa có một cái ao nhỏ khuôn viên chừng vài trượng. Chính giữa ao có một cây xanh cao chừng năm xích, có năm trái màu cam, đã có dấu hiệu chuyển sang màu đỏ.
Ánh mắt của Mặc Thần Dương sáng lên, có thể trong bốn người thì ba đồng bạn hắn không nhận ra, nhưng hắn biết được. Đây chính là Linh Sâm Quả, một trong những loại kỳ quả trân quý.
Advertisement / Quảng cáo
Linh Sâm Quả còn có một cái tên khác ở Đạo Viện là Trúc Cơ Quả, có thể giúp tu sĩ Khai Mạch thuận lợi tấn cấp Trúc Cơ dễ dàng. Còn đối với người đã Trúc Cơ rồi, Linh Sâm Quả củng cố tu vi, giúp con đường Kết Đan tiến thêm một bước.
Hắn cố gắng đè nén cảm xúc lại, chậm rãi nói “Đó là Linh Sâm Quả, có thể giúp Lý Nhược Băng sư muội, Hoàng sư đệ tấn cấp Nhị Phẩm thuận lợi hơn nhiều. Đây chính là chân chính cơ duyên to lớn, loại Linh Quả này không phải dùng tiền là có thể mua được”
Hai mắt Hoàng Mập sáng lên. Hắn tự cho mình tư chất hơn người, có thể hơn các vị huynh đệ hắn. Nhưng khi đến Đạo Viện, mặc dù có cố gắng, nhưng tu vi vẫn chưa có tiến triển. Trong lòng hắn lúc này vô cùng chờ mong.
Về phần Lý Nhược Băng, sắc mặt nàng cũng rạng rỡ hơn. Trong lòng đầy vẻ phấn khích, nhưng nàng là nữ nhi nên không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài.
Không ai biết lai lịch loại Linh Quả này, Mặc Thần Dương lại dễ dàng nhận ra. Điều này không phải nói, hắn bản lĩnh cực kỳ lợi hại. Hiểu biết của hắn, chắc chắn không phải xuất thân từ một gia tộc bình thường.
Nàng từ trong Bách Hoa Cốc ra, mà Bách Hoa Cốc chính là nơi tập trung thiên hạ kỳ hoa, dược thảo có ở khắp nơi. Điều này khiến nàng chú ý đến Mặc Thần Dương nhiều hơn.
Hoàng Mập nhìn xung quanh đánh giá một phen. Xung quanh ao nước không hề có dấu hiệu nguy hiểm, các loại độc thảo cũng cách xa ao nước. Hắn nhất thời xúc động, dùng một nhành cây thử ao nước xem có độc hay không.
Mặc Thần Dương nhanh chóng ngăn lại, hắn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Hoàng Mập nhân cơ hội đó, xuất ra đại kiếm chém rụng đuôi con Toàn Quy. Con Toàn Quy sợ hãi, rít lên một tiếng. Cả thân hình nó bất ngờ thu nhỏ lại chỉ còn phân nửa. Nó sợ hãi, bò nép vào một bên vách đá không dám động đậy.
Hoàng Mập cười ha ha giơ ngón tay lên báo hiệu đại công cáo thành.
Sắc mặt ba người còn lại nhất thời giãn ra vì sung sướng. Con cự quy nhìn vô hại, nhưng bản chất thực lực không tầm thường. Không phải nói muốn đối phó là đối phó được.
Tính cách Âu Dương Sinh ít nói, cũng phải nở một nụ cười công nhận màn phối hợp của bốn người vô cùng ăn ý. Đặc biệt là Lý Nhược Băng, nàng ta nhìn yếu nhất, nhưng kiến thức về độc dược có phần lợi hại, thêm công pháp tu luyện ra Băng Chủng. Điều này càng công nhận, nàng tư chất cũng thuộc dạng thượng thừa.
Hoàng Mập lúc này tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn hướng Mặc Thần Dương xin ý kiến “Tiểu đệ có thể hái Linh Sâm Quả được rồi chứ?”
Advertisement / Quảng cáo
Mặc Thần Dương gật đầu, Hoàng Mập mới dám tiến lại gần bờ ao chuẩn bị hành động.
Lúc này từ trong vách đá, phóng ra một con Thiết Ưng chặn đầu Hoàng Mập lại. Móng vuốt sắc bén xòe ra khiến Hoàng Mập rơi vào sợi hãi.
Tiếp theo bề mặt vách đá dao động, nhô ra bên ngoài vách đá. Có năm thân ảnh xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một tấm vải ngụy trang. Nhìn biểu hiệu của bọn người này, bọn chúng đã đến đây từ lâu, và cố tình dù thủ đoạn ngụy trang lại để âm thầm quan sát.
Một tên có chòm râu rậm rạp cười nói “Đa tạ mấy vị tiểu huynh đệ giải quyết con cự quy đó cho bọn ta!”
Một tên khác dáng người nhỏ con hơn, vuốt con Thiết Ưng trên vai. Người này chỉ cần nhìn sơ là biết tính cách cực kỳ âm hiểm.
Hắn cười hắc hắc nói “Trả công các ngươi, bọn ta tha cho ba tên nam nhân rời đi. Còn vị mỹ nhân kia ở lại theo bọn ta về Linh Thú Tông!”
Vừa rồi Lý Nhược Băng biểu lộ ra băng hệ. Với độ tuổi của nàng, chủ tu ra Băng Chủng xem như tư chất không tệ. Bọn họ đem nàng về tông môn, chắc chắn sẽ được các vị trưởng lão khen thưởng hậu hĩnh.
Lý Nhược Băng nghe bọn chúng nói vậy, nhất thời đôi tay run rẩy, vô tình ôm lấy cánh tay Mặc Thần Dương bên cạnh.
Mặc Thần Dương nhìn sang nàng, sắc mặt hắn nhất thời hòa hoãn, lộ lên một nét dịu dàng “Yên tâm, có ta ở đây không ai có thể ức hiếp sư muội!”