Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 161 : Con đường tu luyện
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Khi hoàn thành nhiệm vụ của lão sư phụ cũng là lúc ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng đối mặt với cảm giác tử vong.
Vị trưởng lão đang lơ lửng trên bầu trời, chính là Lưu Cơ Đạo Nhân. Nàng ta là mẫu thân của Lưu Hạng đã chết trong tay Mặc Thần Dương.
Lúc này nàng ta xuất hiện ở đây, chính là muốn thay nhi tử báo thù.
Hoàng Mập biết chuyện, nhanh chóng chắp tay lại. Hắn chưa kịp nói câu nào, Lưu Cơ Đạo Nhân đã điểm hai ngón tay xuống.
Thanh đại kiếm màu xích hồng cùng năm thanh tiểu kiếm vây quanh bất ngờ hướng ba người bọn họ đánh tới. Cảm giác tử vong ập đến, hai chân không thể di chuyển được.
Đây không phải là khí thế của một vị đạo nhân phát ra, mà là của một chân nhân. Nàng ta cũng đã đạt đến cấp bậc Tứ Phẩm, cảnh giới Kết Đan.
Khi cả ba nhắm mắt lại tuyệt vọng thì trước mắt có một lá chắn xuất hiện. Càn khôn kính xuất hiện che chở cho ba người bọn họ. Lưu Cơ Đạo Nhân không kịp phản kháng đã bị hút về sau chừng hai mươi trượng. Nàng ta bị La Phù Trận khóa chặt không thể động đậy.
Kiếm Hư Chân Quân xuất hiện, phong thái điềm tĩnh nói “Bọn chúng là đệ tử ký danh của lão phu. Ngươi cũng dám ra tay?”Advertisement / Quảng cáo
Lưu Cơ Đạo Nhân muốn phản kháng, nhưng không thể. Nàng ta không thể động đậy, cũng như có bất kỳ ý nghĩ thoát thân.
Kiếm Hư Chân Quân thu hồi pháp trận, nàng ta mới được tự do. Sắc mặt nàng ta lúc này vô cùng khó coi.
Nàng ta không nhẫn nhịn được quát lên “Sư thúc có biết bọn họ phạm đại tội không? Chính bọn chúng đã sát hại nhi tử của ta, ta không thể không báo thù!”
Kiếm Hư Chân Quân nhìn nàng ta, có một phần ngạc nhiên. Nàng ta đã biết được mọi chuyện. Điều này có thể sao.
Lão thở một hơi dài “Đúng là tre già măng mọc!”
Lão xuất ra ba quyển thư tịch, lần lượt là “Thập Tam Biến”, “Thiên Đạo Thần Chưởng” và “Ngự Kiếm Quyết” sau đó đưa cho Hoàng Mập.
Lão nói “Ba loai võ kỹ này có thể xem là tuyệt kỹ của Đạo Viện, ít người biết đến. Trong đó Thập Tam Biến không đệ tử nào tu luyện nhưng lại chứa đựng được huyền cơ, tu luyện đại thành sẽ vô cùng lợi hại. Thiên Đạo Thần Chưởng chỉ là tàn quyển, nhưng võ kỹ này rất mạnh. Có thể chấn đại hải, hất tung mọi thứ. Còn Ngự Kiếm Quyết, bản này khác với bản của Đạo Viện. Đây là do sư phụ ta một thời mài mò ra một con đường khác. Uy lực cũng không kém so với tên tiểu tử kia đâu!”
Cả ba người nghe lão sư phụ giới thiệu. Trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Đây chính là chân chính truyền thụ, chứ không phải là một ký danh đệ tử có được. Đây chính là coi trọng bọn họ, mới được ân huệ lớn lao này.Advertisement / Quảng cáo
Lão mỉm cười, phát hiện ba tên đồ đệ hóa đá. Điều này cũng dễ hiểu, bọn họ mới đến, có thể tiếp thu chuyện này đã là một cơ duyên không thể tượng tượng nổi.
Lão nhìn sang Âu Dương Sinh, đây chính là một đệ tử chủ tu thương pháp. Tâm tính trầm ổn, tư chất thì cho dù hắn có giấu giếm cỡ nào cũng không qua được con mắt của lão.
Lão hướng Âu Dương Sinh nói “Con đường tu luyện cần nhất chính là tâm tính cẩn trọng, kiên trì tu luyện. Nhưng vẫn cần cơ duyên, giờ ngươi đã có cơ duyên, ráng cố gắng tu luyện”
Âu Dương Sinh nghe lão sư phụ truyền dạy, hắn khẽ động trong lòng. Hắn nhanh chóng khom người sâu thi lễ. Lão chính là hắn cơ duyên.
Lão liếc nhìn Hoàng Mập, nhưng bỏ qua hắn. Ánh mắt dừng lại ở Lý Nhược Băng, lão chậm rãi nói “Tu luyện Băng Chủng chính là thiên tài, đại tông môn biết được chắc chắn sẽ vì ngươi mà bỏ ra không ít công sức. Do đó về sau không nên bộc lộ ra băng hệ cho người khác, nếu không đại họa lâm đầu. Nhớ kỹ!”
Lý Nhược Băng nghe vậy, nàng cũng khom người sâu thi lễ. Nàng biết, trước đó vì điều này mà cả nhóm gặp họa. Nếu không phải Bạch Vô Thiên đến, không biết tình huống sẽ như thế nào.
Lão gật đầu mỉm cười, rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi. Hoàng Mập lúng túng nói “Còn đệ tử, sư phụ chưa dạy bảo?”
Lão cười ha ha, không quan tâm hắn mà tiếp tục rời đi.