Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 172 : Huyết mạch Hỏa Phượng Hoàng
Ngày đăng: 11:07 30/04/20
Thẩm Giai Nghê quay đầu nhìn lại, đồ nhi nàng trong tay cầm trường kiếm ám toán nàng. Tình huống này quả thực là ông trời quá trêu chọc nàng.
“Đây chẳng phải tiểu cô nương đáng thương lạc lõng ở Hắc Bộc Thôn sao? Không phải tên của ngươi là do ta đặt sao? Ngươi có biết tên đó có ý nghĩa gì với ta hay không?”
Thẩm Giai Nghê gồng mình cười lớn lên. Tiếng cười có phàn oán trách ông trời đối với nàng thật quá nhẫn tâm.
Thẩm Nghê Thường vẫn không buông bỏ thanh kiếm ra, sắc mặt nàng băng lãnh nói “Sư nương đang lạc lối, đồ đệ chỉ nghe lời của Ma Môn mà thôi. Hơn nữa sư nương từng nói, vì Ma Môn phục vụ, không từ thủ đoạn kể cả người thân đi chăng nữa…”
Tâm trạng Thẩm Giai Nghê lúc này vô cùng thất vọng, trạng thái có phần suy sụp nhưng vẫn không gục ngã.
Nàng quay sang, nhìn kỹ đồ nhi mà nàng thương yêu trong một khoảng thời gian dài gắn bó. Chỉ vì lòng trung thành mà thật sự xuống tay với nàng.
Không phải nàng không đề phòng, mà là nàng muốn đánh cược. Nàng hy vọng rằng đồ nhi sẽ nể tình sư đồ mà quay đầu. Như vậy sẽ cho cả hai cơ hội duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Nàng lẩm nhẩm “Rất tiếc là ngươi làm ta thất vọng!”
Ánh mắt sắc bén thoáng liếc qua toàn thân Thẩm Nghê Thường khiến toàn thân nàng lạnh gáy. Trong ánh mắt có một loại áp lực, không phải bản lĩnh như nàng có thể đối kháng được.
Thẩm Giai Nghê nhàn nhạt nói “Ngươi biết tại sao bọn chúng muốn ngươi ra tay? Ngươi có biết tại sao bọn chúng phải dùng trận pháp khống chế ta lại?”
Nàng gồng người lên, sắc mặt lộ ra sát phạt chi khí, bạo phát ra xung quanh. Nàng hét lên “Ngươi không biết!”
Tức thì cơ thể nàng chuyển sang hồng sắc, toàn thân phát hỏa khiến không khí xung quanh như sôi sụt. Sau lưng nàng thoắt ẩn thoắt hiện đôi cánh Hỏa Phượng Hoàng xòe ra một vùng trời. Khí thế không ngừng bạo phát đi ra.
Hai tay nàng đánh ra hai hướng, phóng xuất ra “Liên Vũ Tiễn” lấy nàng làm trung tâm bắn ra tám hướng những cánh lông vũ sắc bén.
Thẩm Nghê Thường đứng gần, bị trúng toàn bộ chiêu thức văng ra về sau hai trăm trượng chỉ còn một tia khí tức yếu ớt. Nàng ta hầu như không kịp phản kháng.
Ám Thiên sớm đoán được, lấy một tấm áo choàng che trước hai người, khiến lông vũ không thể băng xuyên qua được.
Sau mười hô hấp, thân ảnh cưỡi đại kiếm xuất hiện. Người này chính là Đao Quân, hắn phát hiện động tĩnh quá lớn nên đến tìm hiểu.
Đến nơi thì hắn chỉ phát hiện một thi thể thiếu nữ còn vài hơi yếu ớt. Xem như trễ một chút, nàng ta chắc chắn phải chết.
Hiện trường lưu lại là một trận đại chiến, quan cảnh toàn bộ đều hoang tàn, có nhiều nơi biến thành bình địa. Trận chiến này nếu có hắn chứng kiến, cũng chưa chắc có thể làm được gì.
Hắn phóng xuống mặt đất, bế thiếu nữ đang bị trọng thương lên rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi. Trong phút chốc, hiện trường trở về trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ.
Hai thân ảnh Ám Thiên và Ám Diện Nhân một lần nữa xuất hiện. Ám Thiên tò mò hỏi “Hắn là ai?”
Ám Diện Nhân từ tốn trả lời “Đao Quân, một tên không có việc gì làm. Dạo vòng quanh Trường Sơn cho có việc… không đáng ngại!”
Ám Thiên suy nghĩ một lúc, hắn mới nói “Đi, trở về Quỷ Vực. Nàng ta có thể đã trú ẩn ở một nơi nào đó ở Quỷ Vực. Nếu còn ở phạm vi gần đây, ta sớm tra ra được…!”
Hai người lấy “Hồi Thành Phù” ra ném về trước. Khoảng không gian phía trước thình lình xuất hiện hai vòng xoáy, cả hai nhanh chóng phóng vào đó, thân ảnh hoàn toàn biến mất. Vòng xoáy cũng chậm rãi tiêu thất không còn lưu lại dấu vết gì.
Về phía Thẩm Giải Nghê.
Nàng lợi dụng Địa Hỏa Trận đánh lạc hướng, sau đó sử dụng Hồi Thành Phù trốn thoát.
Trước đó nàng sớm biết được ý đồ đối phương, hơn nữa loại độc trùng trong cơ thể nàng không thể nào loại trừ được trong một lúc, nên nàng đành thuận theo đối ý đồ đối phương diễn một màn kịch cạn kiệt linh lực rồi sử dụng hậu chiêu thoát thân.
Điểm trở về Hồi Thành Phù là một nơi vô cùng bí mật ở Quỷ Vực. Tên là Vân Mộng Bí Cảnh, một nơi dưỡng thương và tu luyện cực kỳ tốt mà chỉ có nàng và Cổ Thanh Sơn mới biết được.
Nàng tựa vào vách đá, ánh mắt nàng nhìn về hình vẽ một nam một nữ. Trong lòng nàng nhất thời lại hồi tưởng lại những hình ảnh trước kia. Từ khi Vong Tình Thủy mất dần hiệu lực, chỉ cần nhìn những thứ quen thuộc, ký ức tự động tràn về.
Nàng mỉm cười, không hiểu sao lại mong muốn gặp hắn đến như vậy.