Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 214 : Trận thứ chín

Ngày đăng: 22:32 20/05/20


Trong lòng Bạch Vô Thiên âm thầm suy nghĩ về một câu nói “Người cười ta vì ta không giống bọn họ, ta cười họ vì họ quá giống nhau”. Ý tứ chính là cho dù người khác có nghĩ bản thân ta thế nào, thì ta vẫn là ta không thay đổi.



Trần Đại Nghĩa chính là loại người như vậy. Bởi vì hắn cư xử quá cứng ngắt, tập trung vào bản ngã quá lớn khiến người khác không thể thấu hiểu được.



Đối với câu hỏi của Trần Đại Nghĩa “Bằng hữu” chính là một sự tương thân, trong mối quan hệ có sự đồng cảm giữa hai con người.



Còn về mối quan hệ bằng hữu có nên tạo một cơ hội cực kỳ tốt cho đối phương hay không. Theo như Trần Đại Nghĩa suy nghĩ, bằng hữu mà giúp nhau kiểu nhường nhịn như vậy chẳng khác nào hại họ. Nên câu trả lời đúng ý hắn nhất chính là không phải bằng hữu tốt thì đúng hơn. Còn giải thích ra sao, mỗi người có một cảm nghĩ riêng biệt.



Lúc này vị đệ tử thứ tám bước lên lôi đài, hắn hướng nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Lý Nghiêu, muốn khiêu chiến Chung Hồng sư huynh!”



Chung Hồng nghe thấy tên mình, hắn trực tiếp phóng xuống. Trên lưng hắn có đeo hai thanh song kiếm.



Lý Nghiêu hướng Chung Hồng giới thiệu “Sư đệ kính Chung sư huynh đã lâu. Tiểu đệ sở trường chưởng pháp, hy vọng sư huynh nương tay!”



Chung Hồng nghe hắn từ tốn giới thiệu, trong nội tâm hắn sinh ra thiện cảm. Nên hắn tính toán sẽ nương tay với vị sư đệ này.



Hắn rút hai thanh song kiếm ra, khí thế nhanh chóng thay đổi. Hắn giới thiệu “Sở trường của ta là song kiếm, có thể cắt mọi chướng ngại vật. Thậm chí là kiếm khí, ma âm…”



Tiếp theo hắn quan sát Lý Nghiêu một hồi, phát giác đối phương tu vi đã Kết Đan, thậm chí căn cơ vô cùng mạnh. Rất tiếc là tên sư đệ này lại gặp phải hắn.



Hắn nói tiếp “Sư đệ ra một chiêu mạnh nhất, nếu sư huynh ta có thể cắt làm đôi sát chiêu của sư đệ. Điều này nói lên, thực lực của sư đệ vẫn chưa đủ…”



Lý Nghiêu nhìn sư huynh Chung Hồng khẳng khái như vậy, trực tiếp loại bỏ ý tưởng cùng hắn dây dưa quá lâu.



Hắn cũng không nói nhiều, hai chân giang rộng ra bắt đầu vận dụng linh lực toàn thân. Hắn muốn sử dụng chưởng pháp mạnh nhất mà hắn thành thạo để phân thắng bại.



Ở Đạo Viện, ngoài “Đại Hải Vô Nhai Chưởng” ra còn có một chưởng pháp rất mạnh. Đó là “Hạo Thiên Chưởng”, chưởng pháp tạo ra một loại áp lực như bầu trời bao la rộng lớn.



Khi đã ngưng tụ đến một giới hạn, hai tay hắn chưởng về phía Chung Hồng. Động tác vô cùng uy mãnh kèm theo áp lực thật lớn khiến nhiều đệ tử quan chiến trên khán đài ảnh hưởng theo.




Hắn hoảng hốt dùng đao cắm xuống mặt đất để níu lại, nhưng hoàn toàn vô dụng. Hắn không còn cách nào khác đành giơ thanh đao về trước rồi xoay vòng tạo thành một cơn lốc xoáy, tức khắc thoát ly khỏi lực hút. Hắn nhanh chóng thoái lui về sau.



Hắn âm thầm thốt lên may mắn “Nếu trễ một chút, chắc đã bị sư huynh xỏ lụi rồi… Đúng là đã khinh thường năng lực của một vị sư huynh!”



Trong lòng hắn lúc này âm thầm tính toán, thời điểm kết thúc trận giao đấu cũng nên kết thúc. Nếu không, khả năng vận dụng công pháp “Trì Linh Công“ sẽ trì trệ. Bởi vì mỗi một khắc trôi qua là linh lực hắn suy giảm. Từ khi xuất hiện trên lôi đài, thì công pháp nghịch thiên này đã vận chuyển. Đó là vì sao mỗi một chiêu thức hắn phóng xuất ra đều gia tăng lên nghìn cân.



Tính toán một lúc, hắn bắt đầu ra tay.



Hắn phi thân lên không trung, hai tay cầm đao vận dụng “Cuồng Phong Đao” tạo ra một cơn lốc xoáy bổ xuống. Cuồng phong này cũng được gia trì cân lượng, nên uy lực không thể hình dung được.



Chung Hồng nhìn đao thức bổ xuống, hắn cũng bắt đầu hành động.



Hắn trước đó định vận dụng “Thập Tam Thức” kết thúc đối phương, nhưng nhìn tình huống có biến hóa. Hắn chuyển sang “Song Luân Thập Tam Biến”. Hai chuôi kiếm nối lại, rồi hướng thân ảnh đang bổ xuống quơ kiếm liên tục. Mỗi một lần quơ kiếm liền phóng xuất ra vô số phong nhận cản trở.



Những đợt phong nhận liên tục đánh về phía cơn lốc xoáy áp sát tới. Nhìn bên ngoài thì không thấy ảnh hưởng, nhưng người trong cuộc hiểu rõ, cơn lốc đã giảm đi uy lực đáng kể, cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại một trượng.



Đơn Hạo giận dữ quát lên “Sư đệ ta còn biết dùng quyền!”



Thế là một quyền bổ xuống, đây chính là ám chiêu của hắn muốn kết thúc trận đấu. Nếu đối phương không phòng bị, chắc chắn sẽ bị hắn đấm một phát, không điều dưỡng một tháng mới là lạ.



Chung Hồng cười hắc hắc, bản thân hắn sớm đoán ra ý đồ. Hắn cũng sớm vận dụng toàn bộ linh lực cho cú đấm này.



Khi hai nắm đấm giao nhau, gây ra một tiếng “Ầm” thật lớn. Cả hai bị bắn ngược về sau năm mươi trượng, rồi triệt để hôn mê.



Đối với Đơn Hạo mà nói, đó là nắm đấm được gia cố thêm uy lực nhưng là chiêu cuối cùng của hắn. Còn đối với Chung Hồng, hắn không nghĩ tới nắm đấm lại có uy lực khủng khiếp như vậy.



Trên hàng ghế khán đài, người nào cũng trố mắt ra nhìn tràng cảnh trước mắt. Một người khiêu chiến, một người là đệ tử tinh anh lại hòa nhau. Thậm chí cả hai đều bất tỉnh, không biết chuyện gì xảy ra.