Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 216 : Có đàn Chuyên Ngư bơi qua
Ngày đăng: 22:32 20/05/20
Đêm về, trên đỉnh Nghê Thanh Sơn. Đây là ngọn sơn phong trước giờ của Kiếm Hư Chân Quân. Tên gọi này có quá nhiều hoài niệm nên trước kia không muốn nhắc tới. Bây giờ nút thắt xem như đã tháo gỡ được một phần, dùng tạm nó vẫn được.
Kiếm Hư Chân Quân cùng Thẩm Giai Nghê đứng trên mỏm đá nhô ra bên ngoài nhìn bầu trời đêm. Đó là khoảng không gian khoáng đãng, với màu xanh trong vắt, đâu đó vẫn có vài ánh sao sáng nhấp nháy.
Bên dưới là khu rừng Thủy Trúc Lâm với nhiều cặp mắt xanh phát ra dạ quang.
Bao trùm chính là một sự tĩnh lặng.
Thẩm Giai Nghê một bên tựa vào vai lão thì thầm “Chàng có tâm sự sao?”
Lão vẫn nhìn về khoảng không gian phía trước, trong lòng dâng lên một loại trực giác. Loại trực giác bất an càng lúc càng mạnh.
Thẩm Giai Nghê một bên nói “Không phải mọi thứ đều diễn ra vô cùng bình thường sao?”
Lão thở ra một hơi rồi nói “Chính vì bình thường, ta mới lo lắng!”
Lão muốn nói tiếp, nhưng lại thôi.
Trong lúc nhất thời, cả hai rơi vào trầm mặc.
Ánh mắt lão vô ý nhìn về phía hồ nước bên cạnh ngôi nhà gỗ. Nơi đó bình thường chỉ là một mảng trong xanh hòa quyện vào trong màn đêm, dọc quanh mọc lên nhiều cây Thủy Tùng. Đêm nay, nơi đó nhấp nháy những đóm sáng. Nhìn từ xa như những con đom đóm ngụp lặn dưới mặt nước.
Lão cảm giác có điểm kỳ lạ, liền cùng Thẩm Giai Nghê phóng lên phi hành kiếm đến vị trí điểm sáng thăm dò.
Chưa đầy mười hô hấp, cả hai đã đến được bên bờ hồ.
Lúc này Bạch Vô Thiên và ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng đã ra bên ngoài quan sát. Thậm chí Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không giấu được sự tò mò.
Ở chính giữa hồ, từng cơn sóng gợn lăng tăng. Nơi đó le lói những lưu quang màu hoàng kim cong cong quẹo quẹo như thể lôi điện di động.
Lão trầm mặc không nói. Lão không có can đảm đó cũng như đảm đương không nổi trách nhiệm này.
Chỉ có tên đó mới đủ bản lĩnh, dám đối đầu với bọn chúng.
Lão ngừng một hồi, cuối cùng mới nói tiếp “Ngươi dự tính… sẽ làm gì?”
“...!”
“Sư thúc sẽ ngăn cản thì sao?”
Lão cười ha ha tự giễu “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi!”
Lão ngẫm nghĩ một lúc, lại nói tiếp “Rảnh không? Đến ăn thịt Chuyên Ngư, rất tốt cho thể chất cũng như tâm ma của ngươi”
“...!”
“Sư thúc lúc nào cũng thích đùa cợt…”
Lão cười ha ha rồi rời đi.
“Tên này cứu không nổi!”
…
Khi lão trở về căn nhà gỗ đã thấy Thẩm Giai Nghê đã chuẩn bị xong một bữa ăn sum tụ đầu tiên. Lần đầu tiên thưởng thức thịt Chuyên Ngư mỹ vị bậc nhất thiên hạ. Lần đầu tiên nhóm sư đồ ngồi lại quây quần với nhau.
Đêm đó, mọi thứ đều diễn ra vô cùng ấm áp. Không khí đoàn viên bao phủ lấy căn nhà gỗ, nơi lão cùng Thẩm Giai Nghê như bậc phụ mẫu còn bốn tên đồ đệ như những hài tử trong một gia đình nhỏ.