Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 218 : Ám khí và phòng ngự

Ngày đăng: 22:32 20/05/20


Đối với một người tính cách như Ngô Phi mà nói, hắn lúc này hành sự theo kiểu cá chết lưới rách. Cho nên hắn không sợ phạm vào giới luật nữa. Hắn không dám hành động dại dột, vì trước mặt toàn là bậc trưởng lão chứng kiến.



Tội lỗi mà trước kia hắn gây ra cho gia đình Lương Bình Nhi sớm muộn cũng bị Chấp Sự Đường điều tra ra. Nhẹ thì hắn bị trục xuất khỏi Đạo Viện, nặng thì phế bỏ tu vi cho làm thường dân ở Vân Hoa Thành.



Cho nên hung ác một lần cuối cùng, xem ra là không uổng nhân sinh của hắn.



Trường thương hắn sử dụng, mũi thương được thoa một lớp kỳ độc, chỉ cần lướt qua một lớp da. Đối phương có tu vi từ Tam Phẩm trở xuống lập tức độc phát công tâm mà chết. Đây chính là tâm địa hung ác.



Hoàng Mập đối diện đối phương vận dụng độc chiêu, cho nên hắn không trêu đùa nữa. Hắn cần phải cẩn trọng tuyệt đối, không để đối phương tiếp cận.



Về phương diện này, hắn có ưu thế.



Trước kia hắn vận dụng “Thiên Đạo Thần Chưởng” tàn quyển phải mất mười hô hấp mới có thể thi triển chín mươi chín động tác. Giờ hắn chỉ cần hai hô hấp là hoàn tất chuẩn bị.



Hai tay hắn chưởng về phía Ngô Phi, Ngô Phi đang ở tâm trạng khinh địch, nhưng vẫn có một sự đề phòng. Hắn phát hiện phía dưới có dư chấn liền phóng sang một bên. Từ dưới mặt đất quả thật có một hư ảnh bắn lên trên không, nếu hắn không nhanh chóng nhảy sang một bên, hắn đã bị hất tung lên.



Hắn phát hiện chiêu thức này vô cùng quỷ dị, nếu không nhanh chóng kết thúc rồi tìm cách rút lui. Hắn sẽ không có cơ hội.



Thế là hắn vận dụng “Sinh Liên Bộ” cầm trường thương thoắt ẩn thoắt hiện tiếp cận Hoàng Mập.



Khi chỉ cách Hoàng Mập chừng năm bước chân, hắn phát hiện phía trước mặt hắn có một hư ảnh bàn tay to lớn chộp lấy hắn khiến hắn bị bắn ngược trở về sau.



Bản thân hắn chưa kịp phòng bị, đã bị một bàn tay từ bên dưới mặt đất bắn thẳng lên trên không trung.



Hoàng Mập chỉ chờ có nhiêu đó cơ hội, hai tay cầm cự kiếm phóng tới. Vận dụng toàn bộ sức lực chém ra một nhát.



Ngô Phi hai mắt mở to ra không thể thoát ly khỏi chưởng pháp thì bị một nhát chém bắn hắn bay về sau năm mươi trượng.



Cả người hắn bị đập vào lớp phòng hộ lôi đài, tạo ra một dư chấn lan ra xung quanh.



Ngô Phi ngồi dậy, đưa ánh mắt không tin tưởng về phía Hoàng Mập. Hắn ráng muốn nhịn nhưng không được, hắn phun ra một ngụm máu rồi khụy xuống bất tỉnh.



Trước khi ngã xuống, có thể do ảo giác hay nguyên nhân nào đó. Hắn thoáng nhìn thấy nụ cười khinh bỉ của Hoàng Mập dành cho hắn.
Hắn lại phóng về trước tung ra một nắm đấm, lần này uy lực nhỉnh hơn Lam Ngã một chút, tới phiên Lam Ngã bị đẩy lùi về sau.



Đến đây, Uông Việt thu hồi sáu miếng Ngân Phong Châm lại. Bộ dáng đứng thẳng tắp, xem như đã có thể hiểu thấu được toàn bộ năng lực của đối phương.



Hắn dõng dạc nói “Trêu đùa đến đây đủ rồi, cũng đến lúc kết thúc!”



Hắn búng ngón tay một cái, từ trong Túi Càn Khôn phóng xuất ra một loạt Ngân Phong Châm, số lượng có hơn hai nghìn miếng.



Những miếng Ngân Phong Châm này được hắn vận dụng nhuần nhuyễn, bay lượn xung quanh hắn.



Lam Ngã nhìn số lượng Ngân Phong Châm quá lớn. Hắn bắt đầu dè chừng, hai tay chắp lại gia tăng thêm lực lượng phòng ngự.



Xung quanh hắn, số lượng mộc phiến được gia cố thêm nhiều lần khiến khả năng phòng ngự tăng thêm mười phần. Với lực lượng phòng ngự tuyệt đối này, xem như có tấn công cỡ nào cũng không xoay chuyển được hắn.



Uông Việt nhếch miệng cười, hắn điểm ngón tay về trước, tức thì hàng loạt Ngân Phong Châm lao về trước tấn công. Số lượng Ngân Phong Châm lớn, như một đàn ong bao vây lấy Lam Ngã, liên tục bào mòn.



Những âm thanh tấn công dồn dập phát ra, người bên dưới khán đài có thể nghe thấy rõ ràng.



Sắc mặt Lam Ngã càng lúc càng khó coi.



Uông Việt mỉm cười, hắn giơ tay về trước bóp chặt lại. Toàn bộ Ngân Phong Châm từ bốn phương đồng loạt tấn công về phía Lam Ngã với sức ép cực kỳ khủng bố. Đây chính là chân chính dày vò đối phương.



Lam Ngã rống lên một tiếng thảm thiết, sau đó gục ngã xuống mặt đất.



Bộ dạng hắn vô cùng thảm, cũng may Uông Việt thu hồi lại, nếu không dáng vẻ sơ xác của hắn không phải chỉ là lớp y phục bên ngoài.



Uông Việt nhìn bộ dạng thê thảm của Lam Ngã, hắn khom người, chắp tay lại nói “Sư đệ, đắc tội rồi!”



Nói xong, hắn cười ha ha trở về vị trí mình.



Phía sau lưng hắn, hai đệ tử Chấp Sự Đường phóng lên lôi đài mang Lam Ngã rời đi. Cả hai đều lắc đầu. Với bộ dạng tên này hiện tại, hắn điều dưỡng ít nhất cũng hai tháng thời gian.