Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 221 : Dương Thanh Phong xuất thủ
Ngày đăng: 22:32 20/05/20
Nhị trưởng lão nhìn sắc trời một hồi, rồi đứng ra tuyên bố “Như vậy ngày thứ ba Đạo Luận, chính thức kết …”
“Đợi đã!”
Nhị trưởng lão chưa dứt lời, thì bên hành lang đệ tử tinh anh có tiếng cắt ngang. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về dãy hành lang đệ tử tinh anh. Người lên tiếng chính là vị sư huynh được nhiều người mong chờ nhất. Hắn đã chính thức lên tiếng.
Vị sư huynh này đứng đầu thập đại đệ tử, nghe đồn thực lực chỉ thua mỗi một mình đệ tử chân truyền của lão viện trưởng. Người này chính là Dương Thanh Phong.
Hắn mày kiếm sắc sảo, dáng người cao ráo có phong thái chính trực. Chỉ cần lần đầu tiên nhìn cũng đủ biết đây là một thiếu niên kiệt xuất.
Hắn cũng không muốn xuất hiện khiêu chiến chức vị trưởng lão, nếu không phải là Uông Việt chiếm một vị trí. Đơn giản, Uông Việt tính khí thế nào hắn đều rõ ràng. Nếu hắn có một chức vụ quan trọng ở Đạo Viện, tương lai đệ tử sẽ gặp nhiều khó khăn.
Hắn chẳng qua là muốn làm một cái gì đó cho Đạo Viện.
Theo dự tính ban đầu, hai vị trí đã được hắn chấp nhận. Một là Hàm Ngưng Nhi, hai là Lam Ngã. Trong đó một người là bằng hữu lâu năm, còn người kia đứng ở vị trí trung lập. Con người Lam Ngã cũng không tệ.
Hắn phóng lên lôi đài, hướng nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Dương Thanh Phong muốn khiêu chiến Uông Việt sư đệ!”
Chúng đệ tử nội viện bên dưới khán đài bắt đầu dậy sóng, đặc biệt là nữ đệ tử. Đây là vị sư huynh vẻ ngoài chiếm trọn trái tim bọn họ, hơn nữa bản lĩnh được nhiều người chứng kiến và xác nhận. Hắn rất lợi hại.
Uông Việt vẻ mặt đắc ý dừng lại.
Mối lo ngại lớn nhất của hắn cũng đã tới. Hắn sớm biết Dương Thanh Phong sẽ ngăn hắn việc tốt. Hắn cũng đang chờ đợi giây phút này từ khi bắt đầu Đạo Luận diễn ra.
Hắn phóng lên lôi đài, cả hai đưa ánh mắt nhìn nhau khá lâu, chưa ai lên tiếng.
Cuối cùng, Uông Việt bất đắc dĩ nói “Huynh đệ chúng ta rất lâu rồi mới có dịp đánh một trận quang minh chính đại như thế này!”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị “Hay chúng ta tìm một nơi thích hợp hơn, như thế nào?”
Uông Việt thấy chiêu thức không ảnh hưởng được Dương Thanh Phong. Hai bàn tay hắn chéo lại, năm ngón tay xòe ra tức thì xuất hiện mười Ngân Phong Châm. Mười Ngân Phong Châm uốn lượn xung quanh hắn một vòng như những con linh xà nhỏ nhắn vây lấy.
Dương Thanh Phong nhìn chiêu thức, đoán được đối phương đã vận dụng át chủ bài. Đây có thể nói là sát chiêu mạnh nhất của Uông Việt.
Uông Việt xòe năm ngón tay ra, hai tay giơ ra hai bên rồi chụp lại. Tức thì mười Ngân Phong Châm tách ra làm hai hướng, đồng loạt tấn công hai bên Dương Thanh Phong.
Dương Thanh Phong vận dụng “Sinh Liên Bộ” rồi dùng kiếm pháp cơ sở chống đỡ.
Đây chính là muốn nói cho Uông Việt biết, sát chiêu mạnh nhất của hắn. Dương Thanh Phong hắn có thể dùng bộ pháp công với kiếm pháp cơ sở là có thể chống đỡ được.
Uông Việt nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, hắn búng ngón tay một cái triệt tiêu toàn bộ Ngân Phong Châm.
Từ trên đỉnh đầu hắn thình lình xuất hiện một thanh ngân châm, thanh ngân châm này kích thước dài chừng tám xích, hình dạng như một trường thường. Toàn thân trường thương tỏa ra khí tức cực kỳ hung hiểm.
Hắn nhàn nhạt giới thiệu “Đây là Thôn Nhân Châm, phẩm cấp ngoài cực phẩm… sư huynh tuyệt đối cẩn thận. Nếu có thể tránh được chiêu này, sư đệ nguyện chịu thua”
Dương Thanh Phong không biết lai lịch “Thôn Nhân Châm” này, nhưng khí tức tỏa ra có một phần hung hiểm. Nếu hắn không nghiêm túc chống đỡ, chắc chắn hắn bị đối phương đánh bại.
Hắn cũng nhàn nhạt nói “Như vậy, sư huynh ta cũng sẽ nghiêm túc lại!”
Hắn cắm trường kiếm sang một bên, hai mắt nhắm lại. Hai ngón tay thủ thế trước ngực. Hắn cũng tập trung toàn lực chuẩn bị tung ra một chỉ pháp.
Uông Việt hướng ngón tay về trước, phóng xuất Thôn Nhân Châm đi.
Dương Thanh Phong mở mắt ra, hai ngón điểm về trước. Miệng hắn niệm “Tụ Linh Chỉ, tới!”
Hai chiêu thức từ hai phương hướng khác nhau, lấy tốc độ cũng như uy lực mạnh nhất đối đầu nhau.