Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 224 : Khoảnh khắc yên bình
Ngày đăng: 22:33 20/05/20
Bạch Vô Thiên lúc này không còn mơ hồ như trước đó nữa. Hắn có thể nhận ra bản thân đang bên trong thức hải. Đối diện hắn trôi nổi một quyển trục màu đen được ghi lích nhích ký tự màu trắng.
Mặc dù chưa từng gặp qua quyển trục này, nhưng hắn giống như đã được khắc ấn từ trước, có thể nhận ra trước mặt chính là Đạo Viện Ý Chỉ.
Những ký tự ngoằn ngoèo trên quyển trục hoàn toàn không phải là thứ ngôn ngữ hắn có thể hiểu thấu được. Chỉ cần nhìn vào quyển trục hai hô hấp, bản thân hắn như rã rời. Cho đến khi hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, cố gắng duy trì được mười hô hấp thì bị đẩy trở ra bên ngoài.
Hắn mở mắt ra mới phát hiện mồ hôi ướt trán, xung quanh có ba ánh mắt nhìn hắn vô cùng tò mò.
Hoa Lạc Đồng một bên lo lắng, trước đó nàng dùng mọi cách vẫn không thể thức tỉnh được hắn.
Lão sư phụ cũng tỏ ra tò mò hỏi “Ngươi gặp chuyện gì sao? Ngọc giản đâu?”
Hắn lấy lại tinh thần, cố gắng hồi tưởng lại những hình ảnh trước đó hắn gặp qua. Quan trọng hơn, trong thức hải hắn tồn tại một quyển trục.
Hắn bắt đầu cất tiếng nói, kể một mạch những chuyện xảy ra đối với hắn. Hắn kể hầu như không bỏ sót chi tiết nào. Cho đến khi hắn nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của lão sư phụ, Hoa Lạc Đồng và Thẩm Giai Nghê.
Hắn không hiểu thái độ bọn họ như vậy là có ý gì.
Hoa Lạc Đồng một bên khều vai hắn nói “Sư đệ nói gì thế?”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời “Liên quan đến * * * **!”
Lão sư phụ ngạc nhiên khi phát hiện tình huống không đúng. Lão lặp lại “Ngọc giản đâu?”
Hắn lắc đầu trả lời “Không biết!”
Lão hỏi tiếp “Ngươi thử lặp lại câu trả lời trước đó xem!”
Hắn không hiểu ý tứ lão sư phụ là gì, nhưng vẫn lặp lại “Liên quan đến * * * **!”
Cách hai người bọn họ chừng năm trăm trượng. Nhóm Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nép sang một bên quan sát.
Số là ba người bọn họ dự định tụ tập lại đàm đạo, không ngờ vừa tới đã bắt gặp hai người bọn họ đang ân ân ái ái. Cảnh tượng chướng mắt đó khiến bọn họ không thể quấy rầy.
Hoàng Mập một bên mỉm cười, hắn khen ngợi “Đại ca nhìn vậy, nhưng tình trường đúng là có bản lĩnh. Hàm Ngưng Nhi sư tỷ có đến Thủy Trúc Lâm tìm ra. Rất tiếc là chúng ta đang ở Vô Danh Động Thiên. Nghe lão sư phụ nhắn lại, nàng đúng là tìm ta muốn nghiên cứu về chưởng pháp…”
Nói đến đây hắn cười hắc hắc thích thú.
Khi được tin đó, hắn nhảy dựng lên và lập tức tìm Hàm Ngưng Nhi sư tỷ đàm đạo. Chỉ một lần gặp gỡ, ấn tượng cả hai vô cùng tốt.
Nghĩ đến đây, Hoàng Mập liếc nhìn sang Âu Dương Sinh. Tên này lúc nào cũng băng lãnh ít nói chuyện. Hắn hầu như không có nói quá nhiều về chuyện bản thân, đặc biệt là nữ nhân.
Au Dương Sinh trợn mắt nhìn hắn, sau đó ánh mắt nhìn sang một nơi khác.
Lý Nhược Băng thì không cần phải nói nhiều. Mối quan hệ giữa nàng và Mặc Thần Dương mọi người đều biết, xem như đã có ý trung nhân của riêng mình.
Hoàng Mập nhìn bóng dáng đại ca và chị dâu tương lai. Nội tâm hắn dâng lên một hy vọng “Không biết khi trở về Hoàng Thành, có thể dẫn Hàm Ngưng Nhi sư tỷ về được hay không? Dù mới gặp nhau một lần, nhưng mập ca ta nhất thủy chung tình. Vừa ý là bái đường thành thân không cần quen chi cho phiền toái...”
Sau một hồi không có gì làm, ba người bọn họ cũng lặng lẽ rời đi.
Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt về phương hướng ba người Hoàng Mập vừa rời đi rồi mỉm cười.
Hoa Lạc Đồng một bên trách mắng “Ngươi không thấy xấu hổ sao?”
Hắn cười hắc hắc, tiện tay véo má nàng một cái rồi nói “Cơn gió mang mùi hương sư tỷ đi, mây trời nhìn ngắm chúng ta. Thêm ba người bọn họ thì có sao đâu. Ta chỉ là cố tình thêm một chút động lực cho ba người bọn họ nhanh tìm ý trung nhân mà thôi”
Nàng thấy vậy, hai tay bắt chước véo lấy hai má hắn, rồi trách mắng “Sư đệ đúng là hư hỏng!”