Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 238 : Càn Khôn Kính
Ngày đăng: 22:33 20/05/20
Ở một khoảng không gian nào đó, bao trùm toàn bộ là một màn đêm thăm thẳm không hề có ánh sáng.
Chỉ có một khu vực, le lói một đốm sáng nhỏ. Ánh sáng nhỏ này được phát ra từ Càn Khôn Kính. Nó đang thay chủ nhân chống chịu sức ăn mòn của không gian xung quanh.
Bạch Vô Thiên lúc này chầm chậm mở mắt ra, đáng lý ra hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại được. Chỉ là vừa rồi hắn nhận được một tin nhắn cuối cùng từ lão sư phụ “Giúp ta, coi sóc Đạo Viện!”.
Dòng tin nhắn này đánh thức hắn dậy.
Khi hắn vẫn chưa tiếp thu được dòng tin nhắn của lão sư phụ. Hắn phát hiện đầu óc như muốn nổ tung, từng dòng tin tức trước kia không ngừng tràn về khiến hắn đau đớn không sao tả được.
Hắn khụy xuống ôm đầu, bất giác hắn nằm xuống co rút lại.
Hắn cắn chặt răng, hắn muốn gào thét lên nhưng không thể. Tiếng khóc nứt nẻ khiến hắn không thể mở miệng được.
“Tại sao ta vẫn còn sống?”
“Người chết phải là ta?”
“Tai họa là ta mang đến, ta phải gánh chịu. Tại sao lại là cha mẹ ta, tại sao?”
Tâm lý không còn sống cách đây gần ba năm liên tục lặp lại trong đầu khiến hắn vô cùng thống khổ.
Bất giác, thân ảnh lão sư phụ hiện diện trong đầu hắn. Hắn lúc này mới bình tĩnh lại.
Hắn lao đi dòng nước mắt không ngừng tuôn trào ra. Hắn muốn kiểm soát lại tâm trạng. Hắn không phải là nhược nhân, không phải là một người yếu đuối chỉ biết khóc lóc.
Hắn ngồi xếp bằng, để tâm vô tạp niệm.
Thời điểm này, có thể để tâm vô tạp niệm còn khó hơn lên trời. Nhưng bản tính hắn vốn kiên cường, trước giờ chưa đầu hàng qua số phận.
“Nếu khi đó ta chết đi, như vậy sự hy sinh của phụ thân, mẫu thân là vô ích. Người cứu mạng ta là lão ăn mày, cũng là ân sư ta”
Về phần Thẩm Giai Nghê, nàng lấy tốc độ nhanh nhất lao đến Cấm Vực.
Khi ánh mắt nàng nhìn về phía Kiếm Hư Chân Quân, đã thấy lão dùng Thôn Man Kiếm đâm đại trưởng lão từ phía sau. Một phần thân thể đã bị hắc động cắn nuốt.
Ánh mắt lão nhìn về phương hướng Thẩm Giai Nghê đầy nuối tiếc. Lão mỉm cười căn dặn “Nhớ chăm sóc tốt cho lũ nhỏ!”
Nàng không kìm chế được liền hét lên “Không!”
Mặc kệ nàng kêu gào, lão đã tự bạo Nguyên Anh. Dư chấn bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Thời gian như trôi đi rất chậm, nàng vẫn kịp nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Cổ Thanh Sơn. Trong phút chốc bạo thể, lớp dị dung bên ngoài bong tróc. Chân dung Cổ Thanh Sơn ngoài ba mươi biểu lộ ra bên ngoài. Đó chính là chân dung mà nàng mong mỏi nhìn thấy nhất, không ngờ rằng khi nhìn thấy chân dung thật của hắn. Hắn đã hy sinh.
Áp lực vụ nổ cực kỳ lớn, đánh bật nàng về phía sau gần một dặm đường. Cho đến khi chấn động từ từ lắng xuống, khung cảnh bắt đầu yên lắng lại.
Khắp nơi đất đai đã bị bong tróc, cây rừng toàn bộ đã bị sang bằng.
Nàng nhanh chóng đến vị trí nơi Cổ Thanh Sơn đã bạo thể. Nơi đó đã bị khoét sâu một hố to với chiều sâu hun hút.
Nàng nhanh chóng lấy ra Bạch Liên Hoa, đây chính là loài kỳ hoa ở Bách Hoa Cốc. Công dụng chính là thu hút thần hồn hoặc tàn hồn rồi uẩn dục chờ đợi thời cơ trùng sinh.
Khi Bạch Liên Hoa vừa xuất hiện, xung quanh bắt đầu xuất hiện hai sợi tàn hồn từ bên dưới mặt đất trồi lên. Hai sợi tàn hồn này chính là của Cổ Thanh Sơn và đại trưởng lão.
Nàng chộp sợi tàn hồn đại trưởng lão, không chút do dự bóp nát nó. Đây chính là đoạn tuyệt sinh cơ của đối phương. Đối phương vĩnh viễn sẽ không thể trùng sinh được nữa.
Sợi tàn hồn của Cổ Thanh Sơn như tìm được một nơi cực kỳ thích hợp, nhanh chóng len lỏi vào Bạch Liên Hoa.
Nàng tin chắc rằng, nếu đã có kỳ hoa uẩn dục được thần hồn thì chắc chắn sẽ có cách khiến Cổ Thanh Sơn một lần nữa sống lại.
(1): Chương 60