Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 27 : Mộ Dung gia nhờ vả

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Bên ngoài Lăng Ba Thành, Mộ Dung Lâm Viên.



Phương Triết theo Bạch Vi Nhất trưởng lão học Vân Trung Bộ trọn vẹn chín ngày. Trong những ngày này, hầu như khu vực xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, không hề có bất cứ người nào quấy rầy. Hắn suy đoán có thể Mộ Dung Nhiễm Nhiễm đã cho người phong bế khu vực, không cho ngoại nhân xâm nhập.



Lúc này Bạch trưởng lão trầm tư suy nghĩ. Lão cho rằng chỉ cần dạy Phương Triết lĩnh ngộ da lông Vân Trung Bộ, không ngờ, chỉ chín ngày ngắn ngủi hắn lại lĩnh ngộ được tiểu thành, tương đương được hai thành. Đây chính là ý gì. Đây chính là thiên tài trong thiên tài a. Trước kia lão từng chứng kiến rất nhiều thiên tài, không riêng gì lão. Lúc lão tu luyện Vân Trung Bộ, lĩnh hội tiểu thành không phải là ba tháng sao, hắn chỉ mất có chín ngày.



Bạch Trưởng lão lại lắc đầu, sau đó nhìn Phương Triết tiếc nuối nói “Phải chi ngươi sinh ra trăm năm trước thì quá tốt rồi. Năng lực lĩnh hội của ngươi cực kỳ cao, thật sự rất đáng khen ngợi!”



Phương Triết bất đắc dĩ gãi đầu, không dám cho ý kiến.



Lão nói tiếp “Sau buổi tập, ta cùng hai tên kia trở về gia tộc. Ngươi cố gắng tự mình chiếu cố đi!”



Phương Triết nghe Bạch trưởng lão căn dặn, gật đầu. Hắn khom người sâu bái tạ “Đa tạ Bạch trưởng lão ân giúp đỡ, tiểu bối suốt đời ghi nhớ. Sau này Bạch gia có chuyện cần dùng đến tiểu bối, tiểu bối sẽ không khước từ!”



Bạch Vi Nhất cười ha ha gật đầu đánh giá Phương Triết, thầm nghĩ “Tiểu tử này rất thực tế, nhận biết được một thời gian, con người tiểu tử này không tệ. Bạch tiểu tử đúng là có quyết định sáng suốt…”



Bạch trưởng lão nhìn về hướng Tiểu Hắc đang lười biếng, ngủ dưới gốc cây. Nó hiền lành như một chú mèo thực sự.



Lão nói “Nếu ta không lầm, Tiểu Hắc nhà ngươi là Huyễn Dạ Linh Miêu. Huyễn Dạ Linh Miêu trưởng thành chỉ tầm một phần năm Tiểu Hắc thôi, nên ta chỉ suy đoán. Trong nhân gian, không có sủng thú nào như nó cả!”



Phương Triết lần đầu tiên nghe đến danh tự này, hắn lập tức hỏi “Bạch trưởng lão đã từng thấy Huyễn Dạ Linh Miêu sao?”



Bạch trưởng lão gật đầu, sau đó hồi tưởng lại lúc còn trẻ. Lão nói “Khi còn ở tuổi như ngươi, theo học một nơi rất xa. Nơi đó có nhiều kỳ trân dị thú, còn có linh thú. Có thể Tiểu Hắc là một loại linh thú tên là Huyễn Dạ Linh Miêu. Đặc tính của nó là khi cuồng hóa, đôi mắt nó sẽ đổi sang màu đỏ như máu, rất đáng sợ!”




Nghe Phương Triết nói chuyện dứt khoát. Hai vị trưởng bối Mộ Dung gia vô cùng vui vẻ.



Phương Triết nói tiếp “Dẫn ta đến chỗ bọn họ bị bắt cóc, sau đó tìm vật dụng thường ngày như quần áo, khăn mang theo. Ta có biện pháp!”



Hai vị Mộ Dung Trưởng bối trong lòng mang đầy thắc mắc. Tìm người lại mang theo vật dụng thường ngày của bọn họ làm gì. Thắc mắc là thắc mắc, nhưng Mộ Dung Bạch vẫn sai gia nhân trở về nhà tìm vật dụng. Mộ Dung Nhiễm Nhiễm ánh mắt vẫn không rời khỏi Phương Triết. Nàng trong lòng có nhiều lo lắng, buồn bã nhưng không hiểu sao gặp Triết ca của nàng, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm thấy hắn là một người vô cùng đáng tin cậy.



Phương Triết cưỡi Tiểu Hắc theo chân Mộ Dung Bạch đi đến địa điểm gần Liên Hoa Tự. Nơi đây cách Phương phủ ước chừng mười dặm đường.



Đoạn đường này khi Phương Triết có mặt, hầu như không có người qua lại. Nếu không quen thuộc, chắc hẳn ít người sẽ lựa chọn con đường này. Có thể vì phụ mẫu tiểu Nhiễm có mang hộ vệ, nên lơ là cảnh giác.



Phương Triết quan sát xung quanh một lúc, mới hướng Mộ Dung Bạch hỏi “Mộ Dung thúc, cho hỏi bá phụ bá mẫu có thù oán với ai không?”



Mộ Dung Bạch gật đầu nói “Có, là Lâm gia! Trước kia là quan hệ thân thiết, từ lúc tiểu tử thối Lâm Phong phi lễ tiểu Nhiễm. Hầu như là quan hệ rạn nứt, thương nghiệp hầu như chấm dứt”



Phương Triết gật đầu, lúc này đoàn người Mộ Dung Khang cùng hơn hai mươi hộ vệ cũng vừa cưỡi ngựa chạy đến. Khí thế cũng vô cùng lớn.



Mộ Dung Khang xuống ngựa, liền vội vã đưa vật dụng của phụ mẫu tiểu Nhiễm cho Phương Triết. Phương Triết nhận lấy, sau đó nhìn sang Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ngửi ngửi một lúc, sau đó hai mắt sáng lên gật đầu.



Phương Triết mỉm cười, nhìn sang hai người Mộ Dung Bạch và Mộ Dung Khang, hắn nói “Có thể tìm được một ít manh mối, có gì hai vị theo ta cùng Tiểu Hắc”



Nói rồi, Phương Triết phóng lên lưng Tiểu Hắc lấy tốc độ của ngựa mà đi. Theo sau là đoàn người Mộ Dung gia với khí thế vô cùng bức bách như sắp ra chiến trường.