Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 3 : Bắt gặp Thủy Lăng Kính

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Hôm sau, Khúc Tiểu Bạch dẫn Phương Triết đến bìa rừng gần đại thụ để săn bắt gà rừng.



Phương Triết thích thú cùng Khúc Tiểu Bạch nấp sau một bụi cỏ khô. Khúc Tiểu Bạch thiết kế bẫy là một sợi dây dài chừng mười thước, một đầu được thắc dạng thòng lòng, và câu qua một nhánh cây cao chừng hai thước, đầu còn lại trong tay Khúc Tiểu Bạch. Chỉ cần gà rừng vào đúng vị trí, Khúc Tiểu Bạch giật mạnh là bắt lấy được con gà.



Hai người ánh mắt chăm chú nhìn về hướng thòng lòng một khoảng thời gian. Lúc này có một con gà rừng theo mùi con trùng được đặt giữa thòng lòng đi tới. Vừa bước vào thì bị Khúc Tiểu Bạch giật lấy và bắt dính chân nó rồi treo lơ lửng.



Khúc Tiểu Bạch phủi tay chạy ra chụp lấy con gà với vẻ mặt thích thú rồi nhìn Phương Triết cười nói “Ngươi có tin, đây là lần đầu tiên ta bắt con gà rừng không?”



Phương Triết cầm lấy con gà thay Khúc Tiểu Bạch rồi nhìn Khúc Tiểu Bạch ra vẻ không tin lắm “Ngươi giống như thợ săn giàu kinh nghiệm, ở đâu ra lần đâu! Ta cầm con gà còn đang rung rẩy đây!”



Phương Triết nhìn con gà suy nghĩ một lúc rồi quyết định “Phần còn lại giao cho ta!”



Khúc Tiểu Bạch ngạc nhiên “Ngươi được không?”



Phương Triết nháy nháy mắt “Tin tưởng ta!”



Nói rồi Phương Triết cầm con gà ra sông gần đó sơ chế. Khúc Tiểu Bạch nhìn bóng lưng hắn nghiêm túc làm thịt con gà mà phì cười.



Không ngờ một thiếu gia gia đình thế gia lại có khả năng này. Có khi nào hắn thực sự là đứa nhóc mười tuổi không.



Phương Triết dùng lá cây bao quanh lấy con gà rồi lấy dây rừng buộc chặt lại. Sau đó lấy bùn nhão đắp lên con gà, vo thành một cục to tròn.



Hắn lấy lá khô, nhành cây khô gom lại rồi đốt lửa nun lấy khối bùn nhão vừa bao lấy con gà. Hắn định làm nướng bùn mà nhóm ăn mày trong thành hay làm cho hắn ăn.



Nhìn hắn như vậy, nhưng sự tích ở kinh thành hắn khá tốt, đặc biệt là thiếu niên quyền quý không ai chơi chung với hắn, cho nên hắn hay lui tới nhóm ăn mày chơi và học hỏi được nhiều cách sinh tồn để tự lo cho bản thân mình khi không có ai bên cạnh, chăm sóc hắn.



Khúc Tiểu Bạch lại gần khều vai hắn “Chừng nào ăn được?”


Khúc Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy từ trong túi vải ra một cuộc chỉ màu đen, kèm theo là một mùi hương nhẹ nhàng. Đây là mùi hương tối hôm trước, Phương Triết đã ngửi qua từ phấn của con bướm.



Không gian đang yên lắng một lúc, thì có một con bướm chầm chậm bay lượn lại gần Khúc Tiểu Bạch. Nó ngửi ngửi rồi cắn lấy một đầu sợi chỉ màu đen. Sau đó hướng hai quả Tẩy Lục Quả bay đến, rồi nó lượn một vòng quanh hai quả.



Phương Triết tò mò hỏi “Nó nghe theo lời ngươi?”



Khúc Tiểu Bạch cho là dĩ nhiên nói “Như tối hôm trước vậy thôi! Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ thôi.”



Sau đó ánh mắt Khúc Tiểu Bạch thoáng nhìn Lăng Thủy Kính trong tay Phương Triết. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Sau đó lại thở ra, cuối cùng mới vịnh lấy vai Phương Triết khẽ nói “Mỗi lần ta nhấn một cái, ngươi thở ra, thở ra triệt để. Ta thả lỏng thì ngươi hít sâu vào… cứ như vậy!”



Phương Triết ngơ ngẩn không hiểu ý đồ của Khúc Tiểu Bạch, nhưng vẫn làm theo. Sau đó Phương Triết bắt đầu cảm nhận có một luồn gió mát chạy ở sống lưng hắn, rồi từ từ xâm nhập vào bên trong cơ thể. Hắn có cảm giác ớn lạnh một khắc sau đó thì bắt đầu cảm giác sảng khoái lạ thường.



Xung quanh tiếng côn trùng kêu rõ ràng hơn, tiếng sột soạt cách hắn chừng mười trượng hắn vẫn nghe thấy được. Thậm chí cơn gió vừa thổi qua làng tóc Khúc Tiểu Bạch, hắn vẫn cảm nhận được. Hắn không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng hắn thấy rất thoải mái, cảm giác như được khai khiếu.



Khúc Tiểu Bạch buông tay ra khỏi vai hắn. Hắn lúc này cảm giác thoải mái chầm chậm tan biến. Hắn thở ra nhẹ nhàng rồi nhìn Khúc Tiểu Bạch bằng ánh mắt cực kỳ tò mò.



Khúc Tiểu Bạch không giải thích gì, bèn lấy ra từ trong túi áo một cái túi vải, túi vải kích thước to gấp hai lần bàn tay hắn. Khúc Tiểu Bạch mới nói “Lăng Thủy Kính kích cỡ lớn, mang theo bất tiện. Ta vừa rồi dạy ngươi một thủ đoạn nhỏ để chứa Lăng Thủy Kính, có gì ngươi tùy thời có thể đem theo bên mình”



Phương Tiết một tay cầm Lăng Thủy Kính, một tay cầm túi vải. Sau đó nhìn nhìn một lúc, rồi lại nhìn sang Tiểu Bạch. Cuối cùng hắn gãi đầu chẳng biết thế nào.



Hắn thử mở ra nút thắt túi vải, rồi đầu tiên bỏ cái tay cầm Lăng Thủy Kính vào trước, ý đồ cho Khúc Tiểu Bạch nhìn thấy là không thể bỏ một vật kích thướt lớn gấp hai ba lần vào một vật nhỏ hơn nó. Bất ngờ xảy ra là, vừa để tay cầm vào miệng túi vải, thì Lăng Thủy Kính tự động bị hút vào bên trong.



Hắn mở to mắt ra đến nỗi muốn rớt ra bên ngoài. Hắn lắp bắp “Chuyện này… có thể sao!”



Khúc Tiểu Bạch ra vẻ dửng dưng, rồi hai tay chắp sau đầu ngạo nghễ quay đầu đi. Đi được một đoạn, nàng quay đầu nói nhỏ “Cái này là… thủ đoạn nhỏ, ngươi nhớ kỹ!”



Phương Triết vẫn ngẩn ngơ, sau đó vẫn lắp bắp “Ta… thực sự chẳng có làm gì hết!”