Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 314 : Truyền Tống Trận ở Già Nam Sơn
Ngày đăng: 09:43 20/08/20
Ở tận cùng phía bắc Bắc Cảnh có một dãy núi ngăn cách giữa Bắc Cảnh và một vùng hoang địa hắc ám. Dãy núi này được gọi là Già Nam Sơn.
Điểm đặc biệt của dãy Già Nam Sơn chính là người bên ngoài không thể đi vào mà chỉ có thể từ bên trong đi ra. Đây là một loại quy tắc thiên địa, cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có lời giải đáp.
Vấn đề là vùng hoang địa hắc ám vốn không hề có bất kỳ sinh vật nào sinh sống được. Thậm chí không có bất kỳ cây xanh nào sinh trưởng ở một nơi như thế này.
Bao trùm toàn bộ khu vực này không có ánh mặt trời, xung quanh chỉ là một màu xám tro như sương mù, không thể nhìn được phạm vi xa hai mươi trượng. Cho nên mới gọi khu vực này là vùng hoang mạc hắc ám.
Ở vị trí cao nhất dãy Già Nam Sơn là một mô đá cao, hình dạng như một ngón tay chỉ lên bầu trời. Trên đỉnh mô đá là bề mặt bằng phẳng có bố trí một Truyền Tống Trận. Loại Truyền Tống Trận này có ký tự xưa cũ, nhiều vết tích đã bị thời gian bào mòn.
Lúc này, xung quanh vốn vô cùng tĩnh lặng bắt đầu nổi lên một trận cuồng phong.
Từ trong tầng mây vốn một màu hắc ám phóng xuống một luồng ánh sáng rực rỡ. Luồng ánh sáng này lóe lên làm sáng rực một vùng khiến khu vực Truyền Tống Trận nhất thời thoáng đãng.
Khi luồng ánh sáng vụt tắt thì tại vị trí trung tâm Truyền Tống Trận xuất hiện hai thân ảnh. Hai thân ảnh này chính là Phương Triết cùng Lý Nhược Băng.
Trải qua mười ngày, cuối cùng Phương Triết cùng Lý Nhược Bằng cũng được truyền tống trở về Bắc Cảnh. Khu vực hiện tại chính là vùng ven ở tận cùng phía bắc Bắc Cảnh.
Phương Triết lúc này mở mắt ra đánh giá tình huống xung quanh. Nơi đây bao phủ một màu hắc ám, không hề tồn tại bất kỳ sự sống nào. Hắn thử phóng thích thần thức thăm dò phụ cận cũng không phát hiện được điều gì.
Bên cạnh, Lý Nhược Băng lúc này cũng tỉnh lại. Sắc mặt nàng ta có phần suy nhược vì chưa quen với loại áp lực bên trong Truyền Tống Trận.
Lúc này, loại áp lực xung quanh khu vực hắc ám bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trí khiến Phương Triết nhanh chóng xuất ra Lưu Quang Kiếm rồi cùng Lý Nhược Băng dựa theo con đường mòn bên dưới mặt đất lao ra bên ngoài.
Bởi vì khói mù dày đặc, không thể phân biệt được phương hướng cho nên con đường mòn trở thành chỉ dẫn duy nhất rời khỏi khu vực này.
Phương Triết nói “Các vị trưởng lão cứ tùy tiện chọn một món thuận tay…”
Chu Thao Đạo Nhân ấp úng nói “Thật sao?”
Hắn không kiểm soát được cảm xúc bản thân, cho nên phải chất vất một tiểu bối về hai mươi kiện pháp khí bày ra trước mắt.
Phương Triết mỉm cười gật đầu.
Năm vị trưởng lão nhìn hai mươi kiện pháp khí trong đó gồm mười hai thanh kiếm, ba thanh trường thương, hai lợi nhận và ba thanh đao. Cả hai mươi thanh đều toát lên khí tức bạo liệt, tất cả đã vượt qua cực phẩm linh khí thông thường ở Bắc Cảnh.
Chu Thao Đạo Nhân chọn một thanh kiếm, rồi rút ra khỏi vỏ nhìn lưỡi kiếm ánh lên một tia sáng. Nội tâm không ngừng suýt xoa.
Hắn bỏ qua vị thế là một vị trưởng lão, hắn khom người tạ lễ một cái.
Bốn vị trưởng lão còn lại cũng nhanh chóng chọn cho bản thân một thanh trường kiếm thuận tay. Bởi vì bản thân vốn tu kiếm đạo, cho nên cả năm vị đều chọn năm thanh pháp kiếm, phẩm chất là bán thần khí.
Phương Triết thu nhóm pháp khí vào Giới Chỉ, lúc này hắn mới nói “Năm vị xem như là trụ cột của Đạo Viện, vãn bối hy vọng nhờ năm thanh kiếm này có thể nâng cao tu vi bản thân, giúp Đạo Viện ngày một đi lên…”
Nhị trưởng lão có bất ngờ, có háo hức thậm chí là nôn nóng trong lòng.
Hắn nhìn qua bốn vị trưởng lão còn lại, cả bốn vị đều gật đầu.
Sau đó, năm vị nhanh chóng chắp tay lại khom người thi lễ. Cả năm vị đồng loạt nói “Đa tạ pháp kiếm của viện trưởng…”
Phương Triết sửng sốt, Lý Nhược Băng một bên mở to mắt ra nhìn động thái của năm vị trưởng lão. Bọn họ quá gấp rút đi.
Phương Triết đổ mồ hôi hột thầm nghĩ “Đúng là tiền tài có thể che mắt thánh… Trong lúc nhất thời độ uy tín của bản thân đối với năm vị trưởng lão kỳ cựu của Đạo Viện tăng lên cao nhất…”