Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 37 : Bắt đầu khảo thí

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Hai ngày sau, chính là ngày khảo thí nhập học ở Thái Học Viện. Hầu như con cháu các thế gia khắp Thanh Nguyên Quốc đều tập trung về Thăng Long Thành.



Thái Học Viện với khuôn viên vô cùng rộng lớn, có thể chứa hơn một vạn thư sinh và võ sinh. Những con cháu thế gia theo con đường thư sinh tương lai trở thành văn nhân hoặc làm quan trong triều đình, cũng có thể kế nghiệp gia tộc theo nghiệp kinh thương. Còn theo võ sinh, đa phần làm võ quan hoặc mở võ quán đào tạo võ sĩ. Cũng có thể chọn con đường nhập ngũ, tương lai nếu tỏa sáng, có thể trở thành tướng quân cũng không chừng.



Nói về Phương Triết sau khi tiếp nhận Yến Vân gia trang, được người Kim gia hỗ trợ thu xếp ổn thỏa. Hắn cũng có mặt tại Thái Học Viện bồi Ngô Như Ngọc tham gia khảo thí. Bản thân hắn thuộc nhân vật kiệt xuất ở Lăng Ba Thành nên được đặt cách không cần tham gia khảo thí. Điều này do Kim Nhược Khê báo lại hắn mới biết.



Còn về Ngô Như Ngọc, Phương Triết không xem nàng như nha hoàn, nên cho phép nàng cùng theo học ở Thái Học Viện. Mọi thủ tục nhập học đều đã có người Kim gia lo liệu, nên hầu như bọn họ có mặt chủ yếu là điểm danh là chính.



Lúc này, phía sau có tiếng gọi “Cho hỏi có phải Phương huynh không?”



Phương Triết quay đầu, bắt gặp một tiểu bàn tử, thân cao như hắn, nhưng dáng người mập mạp, có nét tương đồng với Kim chấp sự đón tiếp hắn mấy ngày trước.



Phương Triểu thắc mắc hỏi “Ngươi là nhi tử của chấp sự Kim Nhược Khê?”



Tiểu bàn tử “a” lên một tiếng. Hắn đỏ mặt ấp úng trả lời “Không … tiểu đệ là Kim Mộc Thông. Chỉ là một thành viên Kim gia thôi, nghe danh Phương đại ca đã lâu nên tiểu đệ đã ở đây chờ đại ca đã lâu!”



Nghe vậy, Phương Triết liền hỏi “Vậy Kim Mộc Thông đệ là nhi tử của vị nào họ Kim?”



Kim Mộc Thông xua tay nói “Tiểu đệ chỉ là một tiểu kê không đáng nhắc tới. Có gì mong Phương đại ca chiếu cố!”



Phương Triết nhìn dáng vẻ mập mạp của Kim Mộc Thông, sau đó mới hỏi “Vậy Kim Mộc Thông đệ chọn văn hay võ?”
Có thể Kim Mộc Thông có ý chí riêng của mình, nên dù rất nặng nề, vượt sức của hắn, nhưng hắn vẫn gắng gượng đi được một phần hai chặng đường thì ngất xỉu. Thư đồng hắn phải chạy lại xoa thuốc, bấm huyệt, hắn mới tỉnh dậy trong đau đớn. Hắn phát hiện mình ngất xỉu, sau đó đứng dậy, tiếp tục nâng khối tạ lên hướng đoạn đường còn lại đi. Đến khi vượt qua đoạn đường khảo thí, hắn lại té xỉu một lần nữa. Lần này hắn tự ngồi dậy được, nhưng đầu hắn hoang mang như một tên ngốc.



Phương Triết nhìn biểu hiện tên tiểu bàn tử mà lắc đầu cảm thán. Một người không có tư chất võ đạo, hình thể như một lão trư mà lựa chọn con đường võ sinh. Hắn không hiểu nguyên nhân, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn độ thiện cảm được tăng lên rất nhiều. Vì đây mới đích thực là một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất. Thất bại chỉ là bước đệm để thành công mà thôi.



Kim Mộc Thông tiếp tục vòng thứ hai. Hắn nhìn trường cung một hồi lâu, hầu như là không nhút nhít. Những người xung quanh đều đánh giá hắn là một tên vô dụng. Phần khảo thí của hắn, chiếm hầu hết thời gian của một trăm người. Hắn không động đậy, đơn giản là hắn đã không còn tí sức lực để giương cây cung ra, hơn nữa trước giờ hắn chưa từng bắn cung. Nên dù thế nào thất bại cũng là sự thật.



Kim Một Thông đang do dự, thì bên tai truyền đến một tiếng khinh bỉ “Đại thiếu gia Kim gia, lại không giương nổi một cây cung sao?”



Toàn trường nhìn về phía giọng nói mỉa mai. Bọn người kinh thành đều nhận ra hắn, hắn là Mộc Thiên Hải đích tôn của Mộc gia. Một thiên tài cũng là một tên thiếu gia hư hỏng. Sở thích hắn là trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiếng xấu hầu như truyền khắp kinh thành. Mặc dù vậy, người hâm mộ hắn đếm không xuể. Nguyên nhân chủ yếu hắn là người thừa kế duy nhất của Mộc gia.



Lúc này tiếng nói hắn đã gây chú ý rất nhiều người. Đây cũng là một trong muôn vàn sở thích hắn.



Kim Mộc Thông đôi mắt mệt mỏi, nhận ra Mộc Thiên Hải, bên cạnh còn có một bóng dáng một tiểu cô nương. Đó là Lâm Mộ Tuyết, người mà hắn đeo đuổi, vì nàng mà hắn tham gia khảo thí.



Kim Mộc Thông giữ bình tình, lắp bắp hỏi “Mộ Tuyết muội cũng xem ta khảo thí sao?”



Lâm Một Tuyết nhìn hắn không nói gì, Mộc Thiên Hải nhìn tên ngốc Kim Mộc Thông cười ha ha. Sau đó mới nói “Tên mập như con lợn nhà ngươi, cũng dám mơ tưởng đến Mộ Tuyết nhà ta sao?”



Lâm Mộ Tuyết nghe Mộc Thiên Hải nói vậy, khẽ nhíu mày nhưng vẫn không có phản ứng gì. Còn về phía Kim Mộc Thông, hắn càng sững sờ hơn. Hắn hai chân đứng không vững, hầu như sụp đổ. Cũng may Phương Triết ở phía sau đỡ lấy hắn. Phương Triết thấy được tên tiểu bàn tử này, tâm trạng đang rối loạn, đôi tay không ngừng run rẩy.