Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 41 : Tổ chức Âm Sát

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Ở một mật thất nào đó.



Đây là tổng đà của tổ chức Âm Sát. Toàn bộ thành viên trong tổ chức đều bịt kín người, thân khoác một áo choàng đen rộng, hầu như là không nhìn rõ diện mục. Quy định tổ chức là giữ kín thân phận, thậm chí các thành viên trong tổ chức chưa hẳn đã biết mặt nhau.



Trong phòng nghị sự lúc này có sáu vị chấp sự và một chủ tọa ngồi ở vị trí trung tâm.



Lúc này vị chủ tọa đang nghe tên mật thám ở Vọng Nguyệt Lâu báo lại chi tiết sự việc đã xảy ra. Hắn ngữ khí nặng nề nói “Toàn quân bị diệt sao?”



Tên mật thám chắp tay trả lời “Toàn quân bị diệt, hầu như không một tên sống sót”



Lục chấp sự là nhân vật có quan hệ với Tống gia, vội chen vào “Thậm chí đại công tử Tống gia là Tống Thần Dương, thần tiễn của Âm Sát cũng không thoát được!”



Chủ tọa nghiến răng quở trách “Kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, vậy mà lại thất bại. Lần này sao mà ăn nói với Tống gia? Phải bồi thường bao nhiêu đây?”



Nhất chấp sự nói “Chuyện bồi thường khoan hãy nói, miễn chúng ta không bỏ cuộc là được!”



Lúc này Nhị chấp sự chen vào “Mấu chốt chính là tên tiểu tử họ Phương, không có hắn kế hoạch hầu như không thể thất bại”



Chủ tọa nghe vậy, liền gợi ý “Ngươi là nói, muốn hoàn thành nhiệm vụ này. Trước đối phó tên tiểu tử họ Phương? Hắn là người phương nào?”



Sáu vị chấp sự đang phân vân, thì bên ngoài có một tên mật thám đi vào, khom người cung kính đưa một mật thư cho Nhất chấp sự.



Nhất chấp sự mở ra xem nội dung bên trong, nét mặt hắn có phần khó coi, hắn chậm rãi nói “Ta cho người điều tra, tên tiểu tử đó rất lợi hại. Hắn được Bạch gia chống lưng!”



Chủ tọa nghe nói đến Bạch gia, chợt dừng lại. Tổ chức hắn trong bóng tối, nhưng Bạch gia thanh danh lại như ánh mặt trời. Đây là đại thế lực của Thanh Lương Quốc và Thanh Nguyên Quốc. Muốn đối đầu với Bạch gia, hầu như không có phần thắng.



Chủ tọa trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng “Việc này có thay đổi, trước chờ cử động của Mộc gia, thế lực Mộc gia ở kinh thành rất lớn. Chừng nào bọn họ lên tiếng, Âm Sát sẵn sàng phối hợp. Tạm thời quan sát, án binh bất động!”




Ngô Phong bên cạnh nhìn lấy Phương Triết với ánh mắt vô cùng hâm mộ nói “Đại ca có thể dạy tiểu đệ chạy nhanh giống đại ca được không?”



Phương Triết nhìn Ngô Phong đôi mắt tròn xoe. Hắn mỉm cười, rồi xoa đầu Ngô Phong nói “Vân Trung Bộ đệ không học được. Khi hộ vệ Phương Long đến, ta sẽ để hắn truyền dạy đệ khinh công. Cũng lợi hại không kém!”



Ngô Phong vỗ tay thích thú nói “Hay quá, đa tạ đại ca!”



Ngô Như Ngọc cười híp mắt ngắm nhìn tiểu đệ mình vui vẻ. Nàng chợt nghĩ đến một chuyện “Thái Học Viện đầu tháng sau sẽ bắt đầu nhập học, Phương ca có dự tính gì không?”



Phương Triết ngẫm nghĩ nói “Ta cũng chưa có dự định gì. Nhưng ta có thể sẽ chọn con đường thư sinh. Động tay động chân, ta không hứng thú lắm!”



Ngô Như Ngọc nghe Phương Triết nói vậy, nàng muốn cười, nhưng vẫn gắng gượng nói “Đại ca bắn cung điêu luyện, bản lĩnh đầy mình. Một người có thể đối kháng mấy chục địch nhân. Không theo đường võ sinh, có tiếc quá không!”



Phương Triết nghe Ngô Như Ngọc nói vậy, hắn muốn giải thích. Đối với võ học bình sinh hắn không nhất thiết phải học nữa. Thứ hắn học, hầu như giang hồ không tồn tại. Có thể những thứ hắn học hiện tại, trên mức võ học thông thường, hắn không cách nào lý giải được. Hắn chỉ cấm đầu vào học và nghiên cứu, đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ lý giải được.



Phương Triết hít một hơi thật sâu, sau đó hướng Ngô Như Ngọc nói “Sắp tới, cha mẹ ta sẽ đến kinh thành. Hai tỷ đệ các ngươi, gặp cha mẹ ta cứ gọi nghĩa phụ, nghĩa mẫu là được. Việc này ta có nhắc qua, cha mẹ ta vô cùng thích thú”



Hắn nói xong, ánh mắt hướng ra bên ngoài quan cảnh bờ hồ. Hắn cảm khái nói “Ta sợ, đến một lúc nào đó ta sẽ rời xa nơi này. Cha mẹ chỉ có mình ta, ta hy vọng tỷ đệ các ngươi xem cha mẹ ta như thân nhân, hiếu kính với họ!”



Nghe Phương Triết nói vậy, Ngô Như Ngọc đột nhiên rưng rưng nước mắt. Giọng nàng rung rung nói “Phương đại ca đối xử với tỷ đệ muội vô cùng tốt, ân tình này đời này tiểu muội sẽ không bao giờ quên”



Ngô Phong nhìn tỷ mình khóc, hắn cũng ôm lấy nàng khóc theo. Tỷ đệ bọn họ vừa trải qua thảm cảnh nên dễ dàng xúc động. Phương Triết nhẹ nhàng xoa đầu Ngô Phong, rồi mỉm cười hạnh phúc.



Tiểu Hắc bên cạnh thấy tình cảnh vậy, nó cũng tiến lại gần, liếm liếm mặt Phương Triết.



Nó muốn nói “Nô gia cũng bên cạnh chủ nhân không rời!”