Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 47 : Kim gia chủ gặp nạn
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Phương Triết trở vào trong Thực Vi Tiên. Lúc này ánh mắt của các lão bản đã thay đổi rõ rệt, người nào cũng mang đầy sự kính trọng đối với Phương Triết, bọn họ hy vọng vào sự thay đổi ở Dạ lan Phường.
Phương Triết không nói gì, tiếp tục lên bậc thềm cao, đứng giữa mọi người nói “Tình cảnh vừa rồi các vị đã thấy, Hắc Bang về sau sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu. Bọn chúng sẽ đứng ra giữ gìn an ninh Dạ Lan Phường”
Một vài vị lão bản gật đầu tán thành. Chuyện vừa rồi bọn Hắc Bang không sợ, lão cũng sợ. Thách bọn chúng, cũng không dám trở về con đường củ.
Phương Triết tiếp tục nói “Phiền các vị lão bản tiếp tục trở về kinh doanh, mời chào người quen ủng hộ. Sắp tới phụ mẫu ta sẽ đến tiếp quản, bản lãnh bọn họ kinh doanh vô cùng tốt. Họ sẽ giúp Dạ Lan phường hưng thịnh hơn!”
Hai mươi vị lão bản nghe Phương Triết nói vậy, trong lòng vô cùng chờ mong. Hắn đã bản lĩnh như vậy, phụ mẫu hắn cũng không phải dạng vừa.
Sau khi bàn bạc xong chính sự, mọi người bắt đầu tiệc rượu ăn mừng. Chuyến đi này của Phương Triết gần như thành công tốt đẹp, một bên Kim Mộc Thông giơ ngón cái lên với nét mặt vô cùng hâm mộ. Hắn cũng được thơm lây, nhờ Phương Triết mà khoảng cách hắn với Lâm Mộ tuyết rút ngắn được rút ngắn lại.
Lúc này, bên ngoài một tên gia nhân cưỡi một con ngựa dừng lại bên ngoài. Hắn gấp rút phóng xuống ngựa, vừa gặp Phương Triết liền chắp tay nói “Bẩm Phương thiếu gia, Bạch Lượng chấp sự cho mời đến phân bộ Bạch gia. Có việc quan trọng cần hỗ trợ!”
Phương Triết có nghe mấy vị trưởng lão Bạch gia nhắc đến phân bộ Bạch gia ở Thăng Long thành. Hắn chưa có dịp ghé quá, giờ tên gia nhân cho mời. Hắn tỏ ra vô cùng tò mò, hắn lập tức hỏi “Vị tiểu ca, huynh biết chuyện gì không?”
Hắn dừng lại một lúc cân nhắc, liền trả lời “Việc liên quan đến Kim gia ở đèo Vọng Nhai!”
Kim Mộc Thông đứng gần đó nghe được, liền chạy lại nắm lấy tay gã gia nhân. Hắn nôn nóng hỏi “Chuyện gì xảy ra ngươi mau nói!”
Tên sai dịch đẩy Kim Mộc Thông ra nghi hoặc. Sau đó mới hướng Phwogn Triết nói “Phương thiếu gia đến phân bộ sẽ nắm rõ tình hình”
Phương Triết cân nhắc, sau đó từ biệt các vị lão bản rồi phóng lên xe ngựa. Chuyện liên quan đến Kim gia, Kim Mộc Thông cũng nhanh chóng đi theo.
Nửa canh giờ sau, đoàn xe ngựa Kim gia dừng lại trước một gia viên, có treo một tấm bảng “Bạch gia” to lớn. Phân bộ này nằm ở phía bắc từ đông thành đi thẳng lên. Nếu từ Yến Vân gia trang đi, Phương Triết cần quãng đường xa hơn nhiều.
Phương Triết cùng Kim Mộc Thông đi vào phân bộ, hai tên hộ vệ ngăn cản Kim Mộc Thông lại. Tên gia nhân cầm lệnh bài đưa ra, hai hộ vệ mới cho phép đi vào.
Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã dừng trước cổng Yến Vân gia trang. Kim Mộc Thông chắp tay nói “Hy vọng Triết ca đến sớm cứu viện phụ thân tiểu đệ. Tiểu đệ sẽ theo đoàn xe Kim gia đến sau”
Phương Triết nhìn hắn, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì phụ thân gặp nạn. Phương Triết cũng không biết làm sao an ủi hắn, chỉ tiến lại gần vỗ nhẹ vai hắn trấn an “Ngươi yên tâm, có Bạch gia trợ giúp, phụ thân ngươi sẽ không có vấn đề!”
Nói rồi, Phương Triết liền đi vào nhà, hắn một mạch ra sau hoa viên. Nơi đây chính là non xanh hữu tình, cảnh đẹp nhất Yến vân gia trang, cũng là nơi Tiểu Hắc nằm ngủ.
Lúc này Phương Mộc, Lý Sửu cùng Ngô Như Ngọc đứng chờ hắn ở bên trong tiểu viện. Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng do động thái của Phương Triết không giống thường ngày. Nên họ tỏ ra vô cùng lo lắng.
Phương Mộc chắp tay nói “Thiếu gia có gì phân phó?”
Phương Triết khoác tay nói “Ta có việc đi vài ngày, ngươi cùng Lý Sửu trông coi gia viên cho tốt. Các ngươi trước lui, ta có chuyện riêng nói tiểu muội!”
Phương Mộc cùng Lý Sửu chắp tay rời đi, còn lại Phương Triết cùng Ngô Như Ngọc. Phương Triết mới nói “Huynh chuẩn bị về gia hương của muội, muội có cần gì cứ nói, huynh sẽ giúp!”
Ngô Như Ngọc tò mò hỏi “Triết ca có việc gì gấp sao, tại sao về gia hương muội?”
Phương Triết suy nghĩ, trước sau gì tiểu bàn tử cũng nói lại cho nàng. Hắn liền nói sự thật “Ta về gia hương muội trợ giúp Kim gia chủ. Bọn họ đang bị ám toán, và đang bị vây ở đèo Vọng Nhai. Thời gian không nhiều, muội có việc gì căn dặn, huynh giúp muội!”
Ngô Như Ngọc bàng hoàng, sau đó trầm mặc suy nghĩ. Nàng hít một hơi dài nói “Vậy huynh giúp ta thấp vài nén nhang cho gia phụ, như vậy là được rồi. Huynh đi đường nhớ cẩn thận!”
Phương Triết gật đầu, lúc này Tiểu Hắc đã đứng bên cạnh hắn. Nó như muốn nói “Nô gia đã xong, giờ lên đường thôi!”
Phương Triết thoáng nhìn Ngô Như Ngọc, sau đó phóng lên lưng Tiểu Hắc lên đường. Trong chớp mắt, thân ảnh Tiểu Hắc biến mất tại chỗ.
Ngô Như Ngọc nhìn theo, ánh mắt vô cùng lo lắng.