Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 49 : Phương Triết đến rồi
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Hoàng hôn ngày hôm sau.
Bạch Kim Thành đứng trên một ngọn đồi gần mỏ thiết, hắn nhìn về ánh mặt trời đang lặn xuống. Tâm trạng hắn có phần lo lắng, vì hơn một ngày trời, bọn Ngọa Môn không hề có động tĩnh.
Đây chính là điều hắn lo sợ, bọn Ngọa Môn có thể đang âm thầm mưu tính chuyện gì đó, hắn không biết được đường đi của đối phương nên trong lòng có phần sốt ruột. Bọn người mật thám Bạch gia vẫn không thám thính được gì. Đây chính là địch trong tối, hắn ngoài sáng. Điều này nói lên bọn hắn vô cùng bất lợi.
Lúc này một tên hộ vệ chạy lên cấp báo “Bẩm Bạch quản sự, địch nhân có động tĩnh!”
Bạch Kim Thành nghe xong báo cáo, lập tức xuống đèo xem xét tình hình.
Khoảng một khắc sau, hắn đứng trước mỏ thiết, xung quanh hơn mười hộ vệ Bạch gia và người Kim gia.
Bạch Kim Thành nhìn khói bay nghi ngút từ xa. Lúc này hắn đã đoán được ý định của bọn người Ngọa Môn. Bọn chúng muốn đốt rừng. Đầu tiên là ép bọn người Bạch gia và Kim gia, hai là muốn phá hủy thiết kế bẩy rập bên ngoài bìa rừng, đây chính là địch nhân muốn tấn công vào.
Bọn chúng muốn nhất tiễn song điều, muốn một mẻ hốt gọn cả bọn.
Bạch Kim Thành suy ngẫm “Tình thế này, nếu cứ đối cứng, chắc chắn thương vong sẽ xảy ra, mà thương vong chính là điều không đáng!”
Hắn hướng sang một tên hộ vệ bên cạnh ra lệnh “Ngươi cùng huynh đệ nhanh chóng dọn đường rút lui hướng lên kinh thành. Như vậy, chúng ta sẽ càng tiếp cận gần hơn quân tiếp viện Bạch gia”
Tên hộ vệ đó nhận được lệnh, lập tức ra bên ngoài bìa rừng thông báo cho toàn đội rút lui.
Không đến nữa khắc sau, toàn đội đã có mặt ở mỏ thiết. Lúc này có tất cả hơn năm mươi người, bao gồm người Kim gia. Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bạch Kim Thành.
Hắn nhìn mọi người đã sẵn sàng, sau đó phất tay nói “Rút lui!”
Cả đoàn người dẫn đầu là Bạch gia nhanh chóng rút khỏi mỏ thiết. Sau đó ra bên ngoài chỗ xe ngựa, cùng lên đường đến kinh thành. Chỉ có cách này mới bảo toàn được lực lượng.
Lúc này hỏa diễm và ám khí ngừng lại, một nhóm người từ phía sau cây đại thụ bước ra.
Có tiếng nói cất lên “Bạch huynh dạo này khỏe chứ?”
Bạch Kim Thành như nghe thấy được giọng nói quen thuộc. Hắn gặng hỏi “Ngươi là Trình Mặc?”
Giọng nói đó đắc ý trả lời “Vậy là Bạch huynh vẫn nhớ đến tiểu đệ, xem như danh khí tiểu đệ không tệ!”
Lúc này đám người hắc y nhân đã tiếp cận bọn người Bạch gia chừng mười trượng. Số lượng ước chừng hơn ba mươi người.
Kim gia chủ nhướng mắt lên, lão tiến lên lớn giọng nói “Cho hỏi, lão đệ ta có đến hay không?”
Bọn người Ngọa Môn không trả lời, trong bọn chúng một thân ảnh quen thuộc đối với Kim gia chủ bước ra.
Hắn chắp tay, cười mỉa mai nói “Đã làm đại ca thất vọng rồi!”
Hắn nói tiếp “Giờ đại ca chỉ có hai lựa chọn, một là cho tiểu đệ biết vị trí mỏ vàng gia tộc, bọn ta sẽ cho mọi người con đường sống, ngược lại đại ca tự hiểu…”
Kim gia chủ nhướng mày phân vân. Bạch Kim Thành đứng ra đánh giá Kim Hối một hồi, hắn cười mỉa mai “Ngươi nghĩ, Ngọa Môn xuất đại thủ bút như vậy, sẽ có lựa chọn thứ hai sao?”
Hắn vừa nói vừa cười ha ha. Trình Mặc tiếp lời “Đúng là hiểu ta chỉ có Bạch huynh, nhưng tiểu đệ có thể cho mọi người ra đi thống khoái!”
Bạch Kim Thành nhíu mày, hắn tính toán vô cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn thua bọn người Trình Mặc. Hắn nhìn các huynh đệ hộ vệ Bạch gia thương tích nghiêm trọng. Hắn không khỏi thở dài, hắn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh, mở đường thoát cho mọi người.
Trong lúc Bạch Kim Thành không biết làm thế nào ứng phó, phía sau miếu phóng lên một thân ảnh to lớn. Thân ảnh màu đen đứng chễm chệ trên đỉnh miếu, dáng vẻ vô cùng uy phong.