Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 57 : Niềm vui bất ngờ
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Cả tổ đội tiến lại gần Phương Triết, nhìn vật trong tay giống như một chiếc kính mà nữ nhân hay dùng, bọn họ nghi hoặc. Nhưng vẫn theo lời Phương Triết nhìn thấu qua tấm kính.
Chuyện phát sinh tiếp theo cũng giống như lần đầu tiên Phương Triết nhìn thấy hình ảnh khác biệt so với bên ngoài. Bọn họ phát giác có nhiều dấu vết lưu lại. Có nhiều dạ quang phát sáng lập lòe trong bóng tối, chuyện này mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Dựa theo dấu vết phân ra hai hướng, một là ra bờ hồ, hai là dấu vết chỉ hướng vào rừng núi.
Cả bọn, đầu tiên theo dấu vết ra bờ hồ, nhưng đáng tiếc là dấu vết tới cạnh bờ hồ thì không còn. Thế là cả bọn lại lần theo dấu vết đi thẳng vào khu rừng.
Khu rừng ở Mai Hoa Đình là khu rừng được nha sai trồng, nên không hề u ám rậm rạp, mà lối đi vô cùng thoáng, cây cối được bố trí chỉnh tề.
Dấu vết dừng lại ở một hang động, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen tối tăm. Không phân biệt được gì.
Phương Triết đánh giá xung quanh, sau đó nói “Bên trong có thể nguy hiểm!”
Hắn vừa nói vừa chộp một cây đuốc và một cây pháo sáng của Kim Mộc Thông. Sau đó hắn phóng lên Tiểu Hắc chuẩn bị đi vào hang động. Hắn quay lại hướng đám người căn dặn “Ta trước vào xem xét, nếu không có gì nguy hiểm, ta sẽ báo hiệu mọi người đi vào. Mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Ngô Như Ngọc muốn cùng Phương Triết đi vào, nàng chặn đầu Tiểu Hắc lại. Phương Triết thấy vậy liền nói “Ngoan, ở bên ngoài chờ!”
Ngô Như Ngọc nhìn thái độ cương quyết của Phương Triết mới tránh ra. Tiểu Hắc mới phóng thẳng vào bên trong hang động.
Khung cảnh bên trong hang động vô cùng tối, ánh đèn đuốc không đủ sáng để nhìn thấy tất cả mọi thứ. Âm thanh chỉ là tiếng bước chân vang lại của Tiểu Hắc, cùng tiếng nước chảy róc rách bên vách đá, cảm giác vô cùng ẩm ướt.
Phương Triết đi vào sâu khoảng chừng một trăm trượng, lúc này mới phát hiện một cái ao lớn. Mùi hôi thối lúc này đã nồng đặc, y phục nằm vương vãi khắp nơi, chứng tỏ tổ đội mất tích từng ở nơi này. Hắn quan sát một lần nữa, thấy không có gì nguy hiểm, mới thắp pháo sáng, báo hiệu mọi người có thể đi vào.
Bọn người Kim Mộc Thông bên ngoài thấy được pháo sáng liền nhanh chân tiến vào bên trong.
Bọn họ lần đầu tiến vào hang động, đã ngửi được mùi hôi thối nhưng bọn họ ráng bịt mũi lại. Càng vào sâu bên trong, mùi hôi thối càng nồng hơn. Đến khi nhìn thấy bóng dáng Phương Triết đứng gần bờ ao bên trong, thì bọn họ không nhịn được nữa. Tất cả đều nôn ra, âm thanh đồng loạt vang dội khắp hang động.
Lúc này tỷ đệ Ngô Như Phong bên trong gia viên đi ra, vừa nhìn thấy phu phụ hai người, Ngô Như Ngọc liền quỳ xuống ra mắt. Đây là lần đầu tiên hai tỷ đệ bọn họ gặp mặt nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Nên lễ phải thật sự nghiêm trang.
Tiêu Kim Lan vội nâng nàng đứng dậy, sau đó ngắm nghía nàng một lúc mới âm thầm tiếc nuối “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, lại là nghĩa nữ, tại sao không phải là con dâu chứ?”
Bên ngoài nàng vẫn khen ngợi “Đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp!”
Sau đó nàng nói tiếp “Về sau, cứ gọi mẫu thân, phụ thân đừng e ngại, chúng ta sau này là người một nhà!”
Ngô Như Ngọc khép nép trả lời “Vâng, đa tạ mẫu thân thương yêu!”
Phương Trung Kiên đứng bên cạnh phu nhân mình, ánh mắt có đánh giá sơ qua Ngô Như Ngọc, sau đó hắn nhìn sang Phương Triết âm thầm thất vọng “Nhi tử, bản lĩnh này đúng là thua ta nha”
Sau đó Phương Triết vội vàng dẫn phụ thân mẫu thân vào bên trong, trước tham quan một vòng Yến Vân gia trang.
Khuôn viên rộng lớn, bọn họ hầu như không đi hết tất cả các nơi, chỉ ghé hoa viên trong gia trang, nhìn xem phong cảnh xung quanh. Cảnh sắc đẹp tự nhiên không giống như nghệ nhân tạo ra. Chỉ cần nhìn ngọn núi, hồ nước là biết được không nghệ nhân nào có thể tạo ra được như vậy. Nếu có, bọn họ chỉ trang hoàng thêm mỹ lệ mà thôi.
Phương Trung Kiên vô cùng bất ngờ với vẻ đẹp trước mắt, hắn cảm thán “Nơi này, nếu so với Phương phủ đúng là hùng vĩ hơn rất nhiều. Đáng tiếc công việc bề bộn không đến đây sớm hơn!”
Phương Triết vô cùng hài lòng khi cha mẹ hắn đều tỏ ra thích nơi này. Hắn nói “Cha mẹ sớm nghỉ ngơi, buổi chiều nhi tử sẽ dẫn cha mẹ đến Dạ Lan Phường!”
Phương Trung Kiên gật đầu, sau đó rời đi cùng với mấy gia nhân Phương gia.
Những hộ vệ Bạch gia và Phương gia cũng được gia nhân dẫn đi tham quan các dãi phòng. Cũng theo như thông lệ ở Phương phủ, nơi ở của Phương Long và Phương hổ liền kề với gian phòng Phương Triết. Để khi có chuyện gì phát sinh, bọn họ kịp thời ứng phó. Chuyện đó là trước kia như vậy, giờ bọn họ cũng hiểu, ai bảo vệ ai cũng còn chưa biết. Chỉ bất quá… đó là thông lệ, là thông lệ.