Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 178 : Trở về Đạo Viện

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Sau khi rời khỏi Huyền Minh Cốc, Bạch Vô Thiên được truyền tống đến Mị Nguyệt Trấn.



Trước đó một tiểu cô nương cũng xuất hiện trong Truyền Tống Trận vốn đã bị phong bế từ lâu, sau đó lại xuất hiện thêm một thiếu niên bước ra từ Truyền Tống Trận. Điều này gây ra động tĩnh không nhỏ ở khu vực vốn yên tĩnh này.



Dù sao thân phận của Bạch Vô Thiên là đệ tử Đạo Viện, mà Đạo Viện trong khu vực Hạ Thiên rất được coi trọng. Nên hầu như không người nào ở Mị Nguyệt Trấn làm khó dễ, thậm chí còn niềm nở đón tiếp.







Nửa tháng sau.



Bạch Vô Thiên cùng Tiểu Hắc về đến Minh Nhân Thôn, rồi một mạch đi đến Kiếm Các trên ngọn Chủ Phong để trả nhiệm vụ Phi Hành Kiếm.



Tính ra, hắn đã rời khỏi Đạo Viện gần hai tháng. Khung cảnh Đạo Viện vẫn như cũ không có gì thay đổi, ngoài khí tức của nhóm đệ tử ngoại viện.



Hầu như tu vi người nào cũng tăng lên đáng kể. Những huynh đệ đồng môn hắn bắt gặp trên đường đến ngọn Chủ Phong đều đã tấn thăng đến Nhị Phẩm. Chưa bao giờ quá trình tấn cấp lại dễ dàng đến như vậy.



Đến khu vực cấm thú sủng hắn thu Tiểu Hắc vào Thú Linh Liên rồi phi thân đến Kiếm Các.



Khoảng chừng một khắc sau, hắn đặt chân vào Bảo Khí Các rồi giao ra toàn bộ nguyên liệu thượng phẩm cho Lục trưởng lão Ngọc Đạo Nhân. Nàng chính là nữ trưởng lão thứ hai của Đạo Viện trưởng quản Ngọc Am Phong.



Khi nhìn thấy đầy đủ nguyên liệu thượng phẩm dùng chế tạo Lưu Quang Kiếm, hai mắt Lục trưởng lão mở to ra. Bởi vì đã một thời gian dài ít có đệ tử nào thu thập đủ nguyên liệu này.



Bạch Vô Thiên còn đưa thêm một viên Ám Linh Thạch khiến hai mắt nàng ta như muốn rớt ra ngoài.



Nàng lẩm bẩm “Chuyện này cũng quá khoa trương đi, trước đó là bốn tên ngoại viện lạ mặt giao ra Ám Linh Thạch. Giờ đến tiểu tử này, đây chẳng phải là đệ tử chân truyền của Kiếm Hư sư thúc sao?”



Nàng nhận lấy đủ nguyên liệu rồi bàn giao lại Bạch Vô Thiên một thẻ bài, có khắc lên một ấn ký. Chủ yếu là thẻ bài ghi nhớ để hôm sau quay lại nhận Lưu Quang Kiếm mà thôi.



Hắn ấp úng nói “Cho đệ tử hỏi, nếu khảm Ám Linh Thạch vào thượng Phẩm phi hành kiếm, phẩm chất có phải được nâng lên cực phẩm không?”




Hắn biết đối phương đang trêu chọc hắn. Hơn nữa đây là cấm địa của thái thượng trưởng lão, không phải ai cũng có thể đến được nơi này.



Đối phương lại không biết Long Đầu Phong ở hướng nào càng nói rõ hơn là đang trêu chọc hắn. Đệ tử Đạo Viện nào lại không biết thập tứ sơn phong của Đạo Viện. Không rõ ý đồ đối phương như thế nào, bất quá đối phương không có ác ý nên hắn không có quá nhiều đề phòng.



Vị thiếu nữ trước mặt biểu lộ chần chờ khi thấy đối phương hờ hững, hầu như không chú ý đến mình.



Nàng mỉm cười sau đó lướt qua người hắn, cố ý phóng thích ra một loại mùi hương của Hoa Linh Lan. Mùi hương này rất đặc biệt như cố tình gây sự chú ý.



Bạch Vô Thiên che mũi lại, sau đó lẳng lặng đi vào trong nhà.



Thiếu nữ này cảm giác đối phương thật sự quá thờ ơ, không hề thương hoa tiếc ngọc. Nàng không kìm chế được liền nói “Vị huynh đệ này, không tò mò vì sao ta lại ở đây sao?”



Bạch Vô Thiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta cười nói “Không phải ngươi vừa nói là lạc đường. Chẳng lẽ là không phải sao?”



Nàng ta nghe Bạch Vô Thiên hờ hững trả lời liền cười ha ha. Sau đó nghiêm túc lại nói “Ta đến Đạo Viện cùng một lượt với ngươi, bất quá vận khí không được tốt như ngươi, có một vị thái thượng trưởng lão thu nhận. Hơn nữa thân phận thấp kém của ta cũng không gây chú ý được ai kia...”



Nàng ta cố tình nhấn mạnh “ai kia” khiến trong lòng hắn rung lên một hồi. Nữ nhân này quả nhiên rất chủ động, thậm chí là đang cố tình trêu chọc hắn.



Dáng vẻ nàng ta thể hiện ra là một sự thất vọng, nhưng sự thất vọng này có phần lém lỉnh. Điều này càng chứng minh, những lời nàng ta nói không câu nào là thật.



Nàng ta nhìn dáng vẻ bối rối của đối phương, khóe miệng mỉm cười duyên dáng. Nhận thấy không còn gì để tiếp tục trêu chọc, nàng xoay người lẳng lặng rời đi.



Nàng ta đi được một đoạn, rồi quay đầu lại nhắn nhủ “Ta sẽ thường xuyên đến đây chơi… À, tên ta là La Ngọc Yến. Đừng quên ta!”



Nói xong, nàng ta xuất ra một con tiên hạc rồi phóng lên nó. Lần này nàng ta thật sự cưỡi tiên hạc rời đi, cả hai thân ảnh nhanh chóng khuất sau Thủy Trúc Lâm.



Ánh mắt hắn nhìn theo đầy vẻ tò mò “Tân nhân sao, có khoa trương như vậy không?”