Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 188 : Chiếc hũ cũ kỹ

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Nghe gia nhân bẩm báo, sắc mặt gia chủ Viên Ái lập tức hớn hở. Bởi vì đã lâu không thấy ai đến nhận nhiệm vụ này. Những Trận Sư nổi tiếng Bách Kiếm Thành đều đã cho mời, nhưng tất cả bọn họ đều thất bại.



Hắn lập tức cho mời hai vị Trận Sư vào.



Từ bên ngoài đi vào là hai thiếu niên, một nam một nữ độ tuổi chỉ tầm mười sáu mười tám tuổi. Hai người này chính là Bạch Vô Thiên và La Ngọc Yến.



Bảy vị trưởng bối quan sát hai người mới đến, trong lòng âm thầm khinh thường. Bọn họ từng gặp những Trận Sư nổi tiếng, đều trải đời tâm cao khí ngạo. Hai người này xuất hiện, chẳng khác nào đến đây cố tình sinh sự.



Gia chủ Viên Ái đánh giá hai thiếu niên một hồi. Hắn mới nói “Cho hỏi vị nào là Trận Sư?”



Bạch Vô Thiên đứng ra chắp tay nói “Vãn bối không dám nhận là Trận Sư, nhưng cũng am hiểu đôi chút!”



Nghe câu nói này, gia chủ Viên Ái sửng sốt rồi lập tức nở một nụ cười thích thú.



Hắn nhanh chóng rời khỏi ghế, tiến lại gần Bạch Vô Thiên. Hắn niềm nở giới thiệu “Ta là gia chủ Viên Ái!”



Hắn quay sang bảy vị lão giả xung quanh, tiếp tục giới thiệu “Bảy người bọn họ đều là trưởng bối Viên gia. Cho hỏi danh tính của hai vị là?”



Bảy vị trưởng bối Viên gia nhìn thái độ nhiệt tình của gia chủ. Trong lòng vô cùng ngạc nhiên “Không phải trước giờ gia chủ luôn điềm đạm, hờ hững sao. Lý do gì lại tự mình bước ra giới thiệu. Đây có phải là đến bước đường cùng thà mất mặt chứ không để gia tộc sụp đổ mới hạ mình như vậy?”



Bạch Vô Thiên đứng ra nói “Vãn bối Bạch Vô Thiên đến từ Hạ Thiên, vị cô nương bên cạnh là bằng hữu của vãn bối La Ngọc Yến!”



Gia chủ Viên Ái thấy vậy liền vịnh lấy vai hắn, ánh mắt có phần khẩn cầu “Không nghĩ đến Bạch sư tuổi còn trẻ đã am hiểu Pháp Trận, đúng là một thiếu niên anh kiệt!”



Bảy vị trưởng bối lúc này mộng, triệt để mộng. Người nào cũng lắc đầu bởi vì thái độ vô cùng nhiệt tình, khẩn thiết của gia chủ.



Đây là lần đầu tiên gia chủ nhiệt tình đến như vậy. Chuyện này khiến bảy người bọn họ vô cùng ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Gia chủ Viên Ái như thấu hiểu tâm tư bảy vị trưởng bối mình, hắn nói “Ta trước giờ nhìn người không hề sai lầm!”
Hắn sửng sốt, không hiểu điều gì đang diễn ra trước mắt. Hắn trước giờ chưa từng rà soát qua người khác nên không phát hiện ra điểm kỳ lạ này.



Hắn giả vờ sơ ý rà soát qua gia chủ Viên Ái. Toàn thân gia chủ linh khí đậm đặc bao phủ xung quanh, tại vị trí Đan Điền Nguyên Anh phát ra một loại bạch sắc sáng lạng. Điều này nói lên đối phương đã cấp bậc Tứ Phẩm.



Hai mắt hắn sáng lên, nói như vậy La Ngọc Yến này không bình thường chút nào.



Hắn tiến tới, thì thầm to nhỏ bên tai La Ngọc Yến “Ngươi… Lục Phẩm?”



Hai mắt La Ngọc Yến mở to ra, dáng vẻ nàng ta vô cùng bất ngờ. Nàng ta không nghĩ đến hắn chỉ là một tu sĩ cấp bậc Tam Phẩm, lại nhìn ra cảnh giới của nàng. Chuyện này quá dọa người.



Từ biểu hiện của La Ngọc Yến, hắn nhủ thầm “Xem ra là mình đoán đúng. Kính này có thể nhìn thấu được tu vi đối phương, cho dù có phong bế khí tức đi chăng nữa… đây quả là nghịch thiên!”



Hắn phát giác, bản thân sở hữu một bảo vật mà bản thân từ lâu không hề phát hiện ra.



Hắn lấy lại điềm tĩnh, tiếp tục tra xét khu vực xung quanh. Toàn cảnh khu rừng Hồng Ngà héo úa, thông qua Thủy Lăng Kính có thể nhìn thấy linh khí cực kỳ yếu ớt đang phát tán ra.



Chuyện này kỳ lạ ở chỗ, đã là linh thụ thì nó phải hấp thụ vào, không lý do gì lại phát tán ra xung quanh. Đây chính là điểm kỳ lạ.



Hắn rà soát lại một lần nữa, bắt đầu chú ý đến một điểm then chốt. Toàn bộ cánh rừng Hồng Ngà, linh khí phát tán về một vị trí bên cạnh tổ miếu.



Hắn lần mò về vị trí đang hấp thụ toàn bộ lính khí tản ra từ rừng Hồng Ngà. La Ngọc Yến và gia chủ Viên Ái cũng tò mò theo sau hắn.



Khi đến gần vị trí hấp thụ linh khí. Khu vực này hoàn toàn bình thường, đất đai tươi xốp hoàn toàn khác biệt so với những nơi khác.



Hắn xuất ra một thanh tiểu kiếm rồi phóng về vị trí hấp thụ linh khí, động tác cực kỳ nhanh khống có sự chuẩn bị nào.



Vị trí đó bị phi kiếm xới tung lên, lộ ra một khoảng trống. Tại chính giữa khoảng trống lộ ra một cái hũ cũ kỹ, trên miệng hũ có một tờ phù lục phong ấn bị rách