Thiếp Thân Đặc Công
Chương 108 : Qua đêm tại phòng Tiêu di
Ngày đăng: 02:01 20/04/20
Cô nam quả nữ cùng ở chung phòng, liệu trong những hơi thở mập mờ ấy điều gì sẽ xảy ra?
Hơn nữa, trước khi anh chàng trở thành cô nam và cô nàng trở thành quả nữ, đã có một đoạn câu chuyện hết sức mập mờ, cũng rất đáng xem đúng thế không?
Phương Dật Thiên vừa đứng vừa cảm thấy khó xử, hắn phát hiện ra đôi khi vận mệnh giống như gái gọi đi trêu đàn ông nhà lành, mới đầu, hắn vốn là muốn xoa bóp cho Tiêu Di, mượn biểu hiện nhiệt tình xoa nắn để có thể gần gũi thưởng thức vóc người của Tiêu Di, tiện thể chạm vào một chút da thịt mềm mại bóng loáng trên ngươi nàng, vậy là đủ rồi!
Nào ngờ, em gái gọi mang cái tên vận mệnh này lại trêu ngươi hắn quá cỡ, sớm không đến muộn không đến, Lâm Thiên Tuyết lại trở về đúng lúc, hơn nữa lại đi một mạch thẳng đến phòng Tiêu Di. Vì vậy liền xảy ra một màn đầy mập mờ kế tiếp (thiếu chút nữa đã trở thành 1 bộ phim cấp 3 ăn khách – DG), cả khuôn mặt hắn chúi vào bộ phận mẫn cảm nhất trên người Tiêu Di!
Tất cả những điều này như ứng với hai câu thơ nổi tiếng: "Ngã tưởng yếu thủ nhất phiến lãng hoa, nhĩ cấp liễu ngã chỉnh phiến hải dương. Ngã tưởng thu tập nhất mai phong diệp, nhĩ khước cấp liễu ngã chỉnh tọa phong lâm! (Dịch nghĩa: ta chỉ muốn một cành hoa, ngươi lại cho cả biển lớn, ta muốn một lá phong, ngươi đưa cả rừng phong)
Bởi vậy có thể thấy được, trong cuộc sống chọn mục tiêu không cần quá cao, khởi đầu nên thấp một chút, như thế có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
- Ách, Tiêu Di, tôi xem Lâm tiểu thư nàng đã ngủ rồi đó, có lẽ tôi nên ra ngoài thôi!
Phương Dật Thiên ngồi cạnh giường Tiêu Di, mở miệng nói.
Tiêu Di mới vừa rồi cũng không biết nghĩ ngợi tâm sự gì, khi nghe Phương Dật Thiên nói, nàng liền ngước mắt lên, nhìn Phương Dật Thiên vẻ sâu kín, nói:
- Không được, Tiểu Tuyết ngủ theo thói quen, bây giờ khẳng định là nó chưa ngủ, anh mở cửa ra ngoài vạn nhất nó phát hiện được, bị bắt gặp thì toi công!!
Phương Dật Thiên nghe vậy thì cảm thấy nao nao, ngẫm lại, lỡ ra ngoài gặp lúc trùng hợp đụng phải Lâm Thiên Tuyết thì đúng là công dã tràng, khi đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
- Đành vậy, tôi ở đây đợi thêm lát nữa.
Phương Dật Thiên thở dài một tiếng, thản nhiên nói.
Khuôn mặt Tiêu Di đỏ rực như hoa đào xinh đẹp động lòng người, khóe mắt mang theo mấy phần xuân tình, hơn nữa giờ phút này nhìn nàng như có cảm giác đang hờn dỗi, kiểu như một người phụ nữ mới vừa cùng nam nhân điên loan đảo phượng một cách mãnh liệt, phong tình mê người không nói nên lời.
- Cám ơn! Phương Dật Thiên nói, cầm tàn thuốc trong tay để vào trong chiếc ly.
Phương Dật Thiên nhìn thời gian, đã quá khuya, hắn sửng sốt, lập tức nói:
- Tiêu Di, đã khuya lắm rồi, Lâm tiểu thư phỏng chừng đã ngủ, tôi nên về thôi!
- Về? Đã trễ thế này rồi anh còn về sao được? Tôi mới nói chuyện với Tiểu Tuyết, biết anh khi về không có lái xe về, nếu anh lấy xe về chẳng phải sáng mai nàng ta sẽ phát giác có sơ hở? Mà nếu không lấy xe về thì giờ đã quá trễ, nơi này là ngoại thành, rất khó khăn để anh về được!
Tiêu Di vừa nói vừa trừng mắt liếc hắn, vẻ phong tình vô hạn.
Phương Dật Thiên giật mình, ngẫm lại thấy đúng là có vấn đề thật, hắn đành cười khổ một tiếng, ôn nhu nói:
- Nhưng, nhưng tôi …tóm lại vẫn không thể ngủ chỗ này được!
Lúc này sắc mặt Tiêu Di có chút đỏ lên, nhẹ cắn môi, rồi sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đêm nay anh đừng về nữa, ngủ một đêm trong phòng tôi đi!
Phương Dật Thiên nhất thời đờ ra, miệng há lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Di, có chút không tin tưởng cái lỗ tai đã theo mình mấy chục năm: "Cái gì? Tiêu Di cho mình lưu lại qua đêm? Trời đất ơi, chẳng lẽ nàng tin tưởng định lực của mình lợi hại vậy sao? Hay đây là cách mà nàng ám chỉ mập mờ với mình?".
Phương Dật Thiên ngây người, đầu không ngừng yy!