Thiếp Thân Đặc Công
Chương 126 : Phản kích của Phương Dật Thiên
Ngày đăng: 02:01 20/04/20
Chứng kiến Tiêu di cùng Chân Khả Nhân đã xác định được chính là chiếc Audi màu đen phía trước này bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cũng thuận lợi đuổi kịp chiếc xe này, chuyện tình kết tiếp hẳn là ổn rồi.
"Chính là chiếc xe này, Tiêu di, chúng ta mau báo cảnh sát đi, báo cảnh sát lại đây bắt lấy bọn họ." Chân Khả Nhân nói.
Tiêu di nghe vậy trong tâm không khỏi hãm lại, bất quúa nàng vẫn mở miệng hỏi ý kiến Phương Dật Thiên: "Phương Dật Thiên, ngươi cảm giác bây giờ báo cảnh sát được chưa?"
"Bây giờ có thể báo cảnh sát, bất quá, an toàn của Lâm Thiên Tuyết không cách nào bảo đảm được." Phương Dật Thiên lờ mờ nói.
"Hả? Cái gì? Ngươi, ngươi nói vậy là ý tứ gì?" Tiêu di sắc mặt cả kinh, vội vàng hỏi.
"Đã dám can đảm trực tiếp xông vào quán bar bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, hơn nữa bên người còn mang theo lợi khí. Những người này phỏng chừng đều là người trong hắc đạo. Cảnh sát đến chỉ sợ sự tình càng thêm phiền toái. Thứ nhất, những người này sẽ không hướng cảnh sát thỏa hiệp. Thứ hai, dưới sự hợp vây của cảnh sát, những người này nói không chừng sẽ như cá bị bắt vào lưới. Khi đó, người nghĩ thân thể Lâm Thiên Tuyết còn có thể bảo đảm an toàn được sao?" Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiêu di trong lòng nhất thời loạn hẳn lên, nhịn không được hỏi.
"Tạm thời không nên đả thảo kinh xà, những người này vô duyên vô cớ bắt cóc Lâm Thiên Tuyết khẳng định là có mục đích. Bây giờ, bọn họ hẳn là đang hướng mục tiêu chạy tới. Trong lúc này, Lâm Thiên Tuyết sẽ không có bất cứ tổn thất gì. Ngược lại, nếu như trước đó chọc giận bọn họ thì hậu quả sẽ rất khó lường được." Phương Dật Thiên vừa nói, hai mắt vừa thả ra tia sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc Audi phía trước.
"Chiếc xe này đã gần ngay trước mắt, chẳng lẽ anh định cứ như vậy mà đi theo bọn họ hay sao? Nói vậy cả đi cả đoạn đường chẳng phải là vô ích rồi sao?" Chân Khả Nhân cũng nhịn không được sốt ruột nói.
"Ai nói anh vẫn theo chân bọn họ? Chỉ cần có một cơ hội thì anh sẽ cứu Lâm Thiên Tuyết!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, sau đó lại hỏi tiếp, "Được rồi, bọn họ bên kia có bốn người ư?"
"Uhm, lúc đó đi vào quán bar là bốn người, trong đó có một người trên mặt có sẹo, thoạt nhìn là đầu mục trong 4 người đó." Tiêu di nói.
"Ở trên xe ngồi yên, vô luận phát sinh bất cứ tình huống gì cũng không được xuống!"
Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, ra lệnh một tiếng. Rồi sau đó hắn mở cửa xe ra, quang mang ác liệt trong mắt đột nhiên thu liễm lại, cả người nhìn qua chẳng có chút bộ dáng nào giống như là kẻ có hại cả. Sau đó hắn liền hướng tới chiếc xe nọ bước tới.
Không thể không nói, Phương Dật Thiên làm chính là một việc vô cùng nguy hiểm. Mục đích của hắn chính là khiến cho chiếc Audi này dừng lại. Đúng thế, chỉ có dừng lại thì hắn mới có cơ hội tới gần, chỉ cần có cơ hội tới gần, như vậy, hắn sẽ tùy thời mà cứu Lâm Thiên Tuyết ra!
May mà, tuy nói là nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thành công khiến cho chiếc Audi đen dừng lại.
Kỳ thật, mặc dù bảo nguy hiểm, nhưng hắn trong lòng đã có tính toán qua, chỉ cần hắn sớm phanh lại, như vậy hai chiếc sẽ không đụng nhau, xa xa ở đối diện cũng sẽ phải phanh lại khẩn cấp, hoặc là tìm đường chuyển hướng. Mà hiệu quả hắn muốn đạt được, lại chính là khiến cho đối phương khẩn cấp phanh xe lại.
Bởi vậy, phải tính xem khi nào phanh lại mới là quan trọng nhất. Nếu tính không tốt khẳng định không chừng sẽ đụng nhau. Nếu như phanh lại sớm, như vậy, khoảng cách xa qua sẽ có thể né được.
Chỉ có tính toán đúng lúc mới có thể khiến cho bên kia đồng thời phanh lại. Như thế kế hoạch của hắn cũng mới có thể thành công.
Xe của đối phương nếu đã dừng lại. Vậy bước tiếp theo của kế hoạch chính là cứu Lâm Thiên Tuyết ra!