Thiếp Thân Đặc Công

Chương 13 : Liễu Ngọc cảm kích

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Đối với thiếu phụ một lần quá hôn đơn độc mang theo một tiểu hài tử mà nói, tiểu hài tử chính là vận mệnh của nàng, ngươi chỉ cần đối tốt với tiểu hài tử của nàng vô hình chung sẽ được nàng cảm kích.

Hiển nhiên, Phương Dật Thiên làm được điểm này. Bất quá trời đất chứng giám, hắn cũng không phải cố ý lấy lòng Liễu Ngọc mà làm vậy, đương nhiên, về phần hắn có vài ý tưởng khác thường hay không thì không biết.

Nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên ôm nữ nhi của mình chạy đi trong lòng Liễu Ngọc chợt thấy chút ấm áp đông thời cũng có điểm ngượng ngùng, nàng mở miệng nói:" Phương Dật Thiên, nếu em mệt thì đưa chị ôm giúp một lát, lần này thật cảm ơn em."

"Mệt?" Phương Dật Thiên vừa nghĩ, nhịn không được cười cười, nhớ ngày đó ở bộ đội đặc chủng khi huân luyện trên lưng đeo ba lô hơn 300 kg chạy mấy km cũng chưa có gì, ôm tiểu cô nương nặng mấy chục cân chạy vài trăm mét sao có thể mệt? Tuy nói rời bộ đội đặc chủng đã nhiều ít hơn một năm thời gian, nhưng khi còn ở trong đó luyện ra một thân bản lĩnh cũng không mất đi.

"Không mệt, em một đại nam nhân nếu ôm Thi Thi chạy vài bước như vậy đã mệt, vậy thật không phải nam nhân." Phương Dật Thiên cười, sau đó nói đùa: "Đừng nói ôm Thi Thi , cho dù là Ngọc tỷ người, em cũng có thể ôm chạy."

Phương Dật Thiên nói hết lời này, lúc sau không thấy Liễu Ngọc trả lời, nhịn không được quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cúi đầu, trên người mặc bộ áo khoác hoàn toàn che hết dáng người thành thục, mà phần phồng lên trước ngực lại như ẩn hiện làm máu trong người Phương Dật Thiên sôi lên, cứ dựa theo kiểu rung động lên xuống kia mà nói tựa hồ Liễu Ngọc không có mang nội y.

Liễu Ngọc dường như cảm nhận được Phương Dật Thiên đang nhìn mình, nàng vừa ngẩng đầu, ánh mắt hai người liền chạm nhau, Phương Dật Thiên nhìn ra khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi phớt hồng, hắn hoảng hốt nhớ tới câu nói đùa của mình hơi thái quá, không khỏi giải thích:" Ngọc tỷ, vừa rồi, câu kia là nói giỡn, chị cũng đừng để trong lòng, hồi nhỏ em có thói xấu nói không suy nghĩ cũng thường bị mẹ ta mắng, vừa rồi thật sự vô tâm.......Thật sự, ngươi đừng cười a, em, em vô tâm thật mà, trong lòng cũng không nghĩ tới, nghĩ tới....."

Thấy Liễu Ngọc nhìn mình cười khanh khách, Phương Dật Thiên có chút luống cuống tay chân mà nói năng cũng lộn xộn, đây không phải chứng minh hắn vừa rồi có tật giật mình sao?

"Chị sao lại để trong lòng, chị biết em là người tốt, như đêm nay, chị nhìn thấy phòng em còn sáng đèn, vì thế mới gõ cửa." Liễu Ngọc dừng lại một chút " Mà em nghe xong chị nói cũng lập tức cùng chị đưa Thi Thi đến bệnh viện, chị, chị thật sự cảm kích em."

"Hàng xóm láng giềng cúi đầu cũng thấy ngẩng đầu cũng thấy, nói cái gì mà cảm kích." Phương Dật Thiên thản nhiên cười, ánh mắt lướt qua con sóng mãnh liệt trước ngực Liễu Ngọc, cuối cùng, khóe mắt còn toát ra một tia lưu luyến không rời.

"Mụ mụ, mụ mụ." Được Phương Dật Thiên ôm trong lòng, Thi Thi bỗng mở miệng "Mụ mụ người nói đúng, Phương ca ca chính là người tốt, anh ấy lúc mỗi lần đều mua đồ ăn cho Thi Thi."
Phương Dật Thiên nghe vậy gật đầu, chuyển hướng hỏi Liễu Ngọc:" Ngọc tỷ, chị xem có nên cho Thi Thi nằm viện không? Hay đợi chữa trị xong đưa nàng về nghỉ ngơi?"

Liễu Ngọc ngẫm nghĩ, nếu nằm viện lại phải chi nhiều tiền, nếu không phải nằm viện vậy về nhà là tốt nhất, lúc này mới nói:" Vậy đưa về nhà, để cho Thi Thi nghỉ ngơi."

Bác sĩ nghe vậy, liền chuẩn bị làm các bước trị liệu tiếp theo.

Liễu Ngọc sau khi biết nữ nhi mình không có việc gì thì cũng thả lỏng tâm tình, nàng chậm rãi nhìn về phía Phương Dật Thiên, miệng cảm kích nói:" Phương Dật Thiên thật cảm ơn em, đã muộn rồi, nếu em còn có việc bận thì về trước đi, chị tự mình đưa Thi Thi về cũng được."

Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói:" Như vậy sao được, Thi Thi chữa bệnh xong phân nửa đã là nửa đêm, khi đó một mình chị đưa Thi Thi trở về em sao có thể yên tâm, nghe nói đạo tặc hầu như là sau nửa đêm mới xuất hiện."

Liễu Ngọc mặt lại đỏ lên, nhịn không được khúc khích nở nụ cười, tiếp đó hai mắt chân tình như nước, chân thành nói:" Cám ơn, xem ra chị thiếu em một cái nhân tình, cũng không biết bao giờ mới trả được !"

"Chị còn trẻ, em cứ chậm rãi chờ là được!"

Phương Dật Thiên không chút để ý liếc mắt nhìn Liễu Ngọc dáng người lả lướt một cái, thản nhiên nói.