Thiếp Thân Đặc Công

Chương 136 : Mắng là vì quan tâm

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Phương Dật Thiên đi vào đại sảnh, Tiêu Di phục hồi tinh thần rồi chớp chớp đôi mắt đẹp, lúc này mới đi vào trong biệt thự.

Bên trong biệt thự Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên đi vào không tự chủ được đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ vui sướng, đôi mắt Lâm Thiên Tuyết tựa như thu thủy liếc nhanh nhìn Phương Dật Thiên, đầu khẽ cúi xuống, bộ dáng như tiểu cô nương đã làm sai chuyện gì.

Ánh mắt sắc bén của Phương Dật Thiên đảo qua khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết, nỗi tức giận trong lòng hoàn toàn tiêu tán hắn nhịn không được lớn tiếng quát "Đêm này vì sao lại chạy đi quán bar uống rượu? Tôi đã nói cô muốn đi ra ngoài phải nói với tôi một tiếng. Hay cô chưa bao giờ để lời nói của một vệ sĩ như tôi vào mắt?"

Lâm Thiên Tuyết thấy nao nao, mấy năm qua ngoài phụ thân chưa có ai dám lớn tiếng quát nàng như vậy, khóe miệng nàng có chút khẽ động định nói gì, nhưng chứng kiến sắc mặt âm trầm đáng sợ của Phương Dật Thiên nàng cũng không dám nói ra đến nửa lời.

"Nửa đêm, địa phương long xà hỗn tạp như quán bả không ngờ cô còn đi? Đi cũng không nói cho tôi biết một tiếng?" Phương Dật Thiên giận giữ quát.

Lâm Thiên Tuyết không nhẫn nhịn được mở miệng nói "Bọn tôi muốn đi nơi nào cần phải đích thân anh cho phép sao? Bọn tôi không phải chỉ ra ngoài chơi một lát thôi sao, trước kia bọn tôi cũng thường xuyên đi chơi câu lạc bộ đêm, đều không xảy ra chuyện gì, nào biết đâu lần này lại xảy ra chuyện như vậy!"

"Con mẹ nó cô câm mồm, loại chuyện này không cần thường xuyên phát sinh, chỉ cần phát sinh một lần hậu quả không thể chịu nổi, hiểu không?" Phương Dật Thiên tức giận quát, đối với mỹ nữ lãnh ngạo trong lòng hắn cũng không dễ dàng tha thứ.

Thân thể mềm mại ẩn hiện từng đường cong của Lâm Thiên Tuyết run nhè nhẹ, cúi đầu, trong mắt long lanh ánh lệ, cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế mình không khóc ra tiếng, nước mắt trong suốt không nhịn được lăn dài trên khuôn mặt chảy xuống dưới rơi trên sàn nhà.

Trong lòng nàng cúng rất hối hận nhưng cũng đầy ủy khuất, nàng vốn định giải thích với Phương Dật Thiên, nhưng không nghĩ đến vừa thấy nàng Phương Dật Thiên đã nổi giận mắng to, trong lòng nàng nhịn không được cảm thấy ủy khuất, nước mắt cũng không khống chế được cứ chảy ra.

Tiêu Di yên lặng đứng một bên, trong lòng có chút đau xót nhẹ nhàng nói "Phương Dật Thiên, anh, anh bị thương!"
"Phương, Phương Dật Thiên" Lâm Thiên Tuyết khẽ cắn môi không dám ngẩng đầu lên nói "Thật xin lỗi, tại tôi quá mức tùy tiện hại anh bị thương"

Phương Dật Thiên giật mình, có điểm không thể tin nhìn Lâm Thiên Tuyết, hắn vạn lần không ngờ Lâm Thiên Tuyết xin lỗi hắn, lửa giận cũng dần dần tiêu tán, hắn khẽ thở dài nói "Tiểu tuyết, tôi vừa rồi tức giận nên có lớn tiếng với cô, tôi vì quan tâm đến cô nên mới nói vậy, chẳng qua sự việc hôm nay không phải là nhỏ bởi vậy tôi mới tức giận"

Trong lòng Lâm Thiên Tuyết cảm thấy ấm áp, tuy lớn lên trong gia đình giàu có nhưng do mẫu thân mất sớm phụ thân Lâm Chính Dương bận việc công ty, bởi vậy không nhận được nhiều sự quan tâm, từ sự việc hôm nay nàng cảm nhận được sự quan tâm thân thiết của Phương Dật Thiên ẩn trong bộ dáng lười nhác hàng ngày.

"Phương Dật Thiên tại sao anh lại bị thương? Còn có, bốn tên bắt cóc Tiểu Tuyết đâu? Xử trí như thế nào đây?" Tiêu Di không nhịn được hỏi.

"Kia, bốn người…" Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết, sợ nói ra sự thật lại làm nàng lo lắng, liền chuyển ngữ khí nhẹ nhàng nói "Tôi thả bọn họ ra, bọn họ cũng là vi phạm lần đầu, vả lại rồi bọn họ cũng gặp báo ứng thôi, chẳng qua từ chuyện này mấy ngày tới Tiểu Tuyết ngươi tạm thời không nên ra ngoài, chờ mọi việc qua đi rồi tính sau"

"n" Lâm Thiên Tuyết nghe vậy nhu thuận gật đầu.

Nhưng mà, nữ nhân xinh đẹp thành thục Tiêu Di từ nét chần chờ hiện lên trong mắt Phương Dật Thiên, nàng hiểu được Phương Dật Thiên có lời lừa gạt nàng, có lẽ là sợ Lâm Thiên Tuyết lo lắng nên cố ý che dấu sự thật, vì thế nàng thầm nghĩ tìm một cơ hội hỏi Phương Dật Thiên sau.