Thiếp Thân Đặc Công
Chương 233 : Ác ma thiện lương
Ngày đăng: 02:03 20/04/20
Có bá vương hoa Quan Lâm bang trợ, chiếc mercedes-benz r6 có rèm che được lấy ra một cách dễ dàng.
- Quả là hãn nữu, vừa vào cảnh đội, tất cả cảnh quan rất cung kính, cảm giác này thật sảng khoái a!
- Tôi nói anh có phải thích bị đánh không? Da có ngứa không, hãn nữu là để anh gọi sao? Quan Lâm giận dữ nói.
- Ôi chao, tôi gọi quen mất rồi, hơn nữa cô... Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời, đã thấy một quyền của Quan Lâm bay đến.
Phương Dật Thiên vội vã nghiêng người né tránh, làm ra động tác dừng lại, nói: "Mới sáng sớm a, động thủ là ảnh hưởng tới diện mạo của thành phố đấy, không nhất quán với tác phong Nhã nhặn lịch sự ôn nhu đâu, nên bình tĩnh lại nha!"
"Phương Dật Thiên, tôi từ trước đến nay chân tay thô kệch, cái gì mà nhã nhặn lịch sự ôn nhu, cho dù muốn châm chọc tôi cũng không cần nói mấy lời buồn nôn như vậy!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên gật đầu: "Chính cô cũng nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp, nói cho cùng, cô vẫn còn tiềm chất trở nên ôn nhu dễ thương... Ấy, sao cô lại xông lên?"
Phương Dật Thiên vội vàng đưa tay chặn một cước của Quan Lâm, trong lòng lại nghĩ không nên trêu chọc bá vương long mẫu này, sau đó chạy lên xe quay lại nói với Quan Lâm: "Này, hãn nữu, khi nào ăn tiệc thì gọi điện thoại cho tôi nha, bye bye!"
Nói xong hắn nhấn ga chạy như bay, bỏ lại Quan Lâm đang chửi bới phía sau.
Phương Dật Thiên ngồi trong xe, lại nhớ đến cái gì, thần sắc ngưng lại, trở nên sắc bén, mơ hồ chớp động đao mang dày đặc.
Hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số, đó chính là số điện thoại của Hoàng Minh.
Tối hôm qua khi mây mưa cùng Vân Mộng, lúc nàng ngủ trong lòng hắn thì hắn liền kiểm tra điện thoại của nàng, tra được số điện thoại của Hoàng Minh.
"Alô, là Hoàng tổng phải không? Tôi là Phương Dật Thiên." Ngay khi bên kia tiếp điện thoại thì Phương Dật Thiên cười ha hả, lười biếng nói.
"Oh, là Phương lão đệ sao, Phương lão đệ sao lại chủ động gọi điện cho ta thế? Có chuyện gì sao?" Hoàng Minh vừa cười vừa nói.
"Hoàng tổng đúng là đoán được rồi, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta gặp nhau chút được không, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, về Tiêu di với Vân Mộng, tôi biết ngài có ý tứ với Tiêu di, tôi có thể bang trợ ngài một chút." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Pháp y của thành thị kia báo cáo lại, sát nhân ma vương bị chết là do người tôi đâm đủ một nghìn một trăm mười một đao cho đến chết, có thể tưởng tượng được trước khi chết hắn đã thống khổ như thế nào!" Phương Dật Thiên cười lạnh, nói đến từng đao từng đao đâm xuống, trong mắt hắn chớp động quang mang dị dạng!
"Lăng, lăng trì!" Hoàng Minh trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng, cả người phát lạnh, tóc gáy dựng đứng lên như con nhím, sự sợ hãi lan từ trái tim ra toàn thân, thanh âm run run nói: "Là, là, là anh làm?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt hiện lên vô số nỗi sợ hãi. Lúc đầu, hắn tưởng rằng Phương Dật Thiên là tên sát nhân ma vương kia, nhưng mà cuối cùng, hắn phát hiện, sát nhân ma vương trong mắt Phương Dật Thiên cũng chẳng là cái thá gì.
Tuy rằng Phương Dật Thiên không có trực tiếp nói ra hắn lăng trì tên sát nhân ma vương một nghìn một trăm mười một đao, nhưng Hoàng Minh đã khẳng định, đó chính là Phương Dật Thiên tự tay lăng trì xử tử!
Phương Dật Thiên cười, không có trả lời Hoàng Minh, mà nhàn nhạt nói: "Hoàng tổng, tôi kể cho anh cố sự này là muốn nói cho anh biết nguyên tắc của tôi, người khác tốt với tôi, tôi sẽ báo đáp gấp mười lần, người khác nếu muốn hại tôi hay uy hiếp tới thân nhân bên cạnh tôi, tôi sẽ hoàn lại gấp nghìn lần!"
"Ngoại trừ người thân của tôi, huynh đệ của tôi, nữ nhân của tôi, người khác mạo phạm tới, tôi sẽ không do dự mà làm cho đối phương sống không bằng chết!" Phương Dật Thiên ánh mắt sâm hàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, nói từng chữ một: "Việc đã đến nước này, tôi cũng không dự định giấu diếm, Vân Mộng là nữ nhân của tôi! Mà anh, tối hôm qua lại định cho Vân Mộng bồi tên chó má Lý bộ trưởng ngủ, thậm chí anh còn muốn cường hành phi lễ với nàng, bằng vào chừng đó, đã đủ cho anh chết hơn ngàn lần! Nể tình anh và Vân Mộng đã từng có duyên vợ chồng, lần này tôi tha cho anh! Về phần Tiêu di, nếu anh thích nàng, tôi cũng không ngăn cản, vấn đề là Tiêu di không thích anh, thậm chí là chán ghét anh, cho nên, anh hãy thu hồi ý định xấu xa đê tiện trong đầu anh đi!"
Hoàng Minh sắc mặt trắng bệch, dưới áp lực cường đại của Phương Dật Thiên, cả người hắn không được tự nhiên, ánh mắt toát lên vẻ kinh khủng.
Đối với lời nói vừa rồi của Phương Dật Thiên, hắn tự nhiên là rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hoặc là vì tin tưởng nên hắn mới sợ như vậy.
"Cố sự vừa rồi, anh có tin hay không tuỳ anh. Đương nhiên, nếu anh không tin thì cứ làm theo ý mình, cứ trêu chọc Vân Mộng, thậm chí là uy hiếp nàng, như thế thì tốt, tôi ủng hộ anh làm như vậy, tôi đã hơn một năm rồi chưa giết người đâu!" Phương Dật Thiên lạnh lùng cười, nhàn nhạt nói: "Về phần thân phận của tôi, anh không nên lãng phí tâm cơ,cho dù anh thăm hỏi thế nào cũng không nghe được gì đâu, nếu anh có hứng thú, sau đó tôi sẽ nói cho anh thêm một vài cố sự thú vị!"
Hoàng Minh yết hầu hơi động, muốn nói cái gì đó nhưng hàm răng lại va lập cập, căn bản không nói được nên lời.
Phương Dật Thiên chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Hoàng Minh, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa tay trực tiếp kéo vạt áo Hoàng Minh, dĩ nhiên là nâng bổng hắn lên, mà hắn nặng tới hơn một trăm năm mươi cân, nói rằng: "Hoàng tổng, tôi sẽ không quấy rối anh, Hoàng tổng là người thông minh, anh tự giải quyết cho tốt! Nếu như ngài là người thức thời, không chừng chúng tôi sẽ là bằng hữu cũng nên, nếu như... ha ha, đương nhiên, tôi cũng không hy vọng cùng Hoàng tổng đối nghịch!"
Nói xong, Phương Dật Thiên nhẹ buông tay, thể trọng mập mạp của Hoàng Minh rơi xuống sô pha, phải một lúc sau hắn mới hoàn hồn, chờ hắn phục hồi tinh thần thì thấy Phương Dật Thiên đã rời đi.