Thiếp Thân Đặc Công

Chương 239 : Ôm nhau triền miên

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Phương Dật Thiên thấy sắc mặt của Tiêu Di có chút xuất thần, tựa hồ là đang có tâm sự, hắn không khỏi cảm thấy có chút khó xử, đi cũng không được, không đi cũng không được. (BG: Đi thì dở, không đi thì bở)

Hắn khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Di, rút ra một điếu thuốc, hút một hơi, hỏi: "Tiêu Di, có tâm sự gì sao?"

Tiêu Di phục hồi tinh thần thì thấy Phương Dật Thiên đã ngồi xuống bên cạnh nàng, nội tâm của nàng khẽ run lên, cảm giác này có chút vi diệu, để che giấu ý nghĩ trong lòng mình, nàng liền thuận theo Phương Dật Thiên nói: "Uh, chỉ là nhớ lại mấy chuyện cũ thôi mà."

"Chuyện cũ? Ha ha, chuyện cũ của Tiêu Di chắc chắn là rất đặc sắc a." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.

"Sao lại nói như vậy? Nhưng tôi nghĩ rằng chuyện cũ của anh mới đặc sắc a, tôi từ trước đến nay đều không nhìn ra được anh là người như thế nào."

"Tôi là người như thế nào?" Phương Dật Thiên cười, nhìn có chút cô đơn, thành thật mà nói chính hắn cũng không biết hắn là người như thế nào, trước đây là Chiến Lang không gì không làm được trên chiến trường, hiện tại lại là một lãng tử tại đô thị, đến tột cùng là cái gì hắn cũng không biết.

"Tiêu Di nói đi, tôi là người như thế nào?" Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di, trên mặt còn mang theo điệu cười lười nhác.

"Tôi mà biết còn phải hỏi anh à!" Tiêu Di tức giận liếc xéo hắn một cái, lại nói thêm: "Muốn nói thì tôi cảm thấy anh là một nam nhân che giấu rất sâu, buổi tối hôm đó nếu như anh không có nói ra một ít chuyện cũ thì tôi cũng không biết anh đã kinh lịch (trải qua) qua những chuyện như vậy, nhưng có đôi khi tôi lại thấy anh như một lãng tử, như một gốc lục bình trôi dạt, nhìn như là đang lưu lạc, nhưng thực ra là đang trốn tránh chuyện gì đó, đúng không?"

Phương Dật Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Di lại nhìn hắn một cách thấu triệt như vậy, hắn cười cười, nhàn nhạt nói: "Có thể, có thể cả đời này tôi phải lưu lạc, không cố định ở đâu cả."

"Nhưng anh chỉ là thiếu một cái nhà, có nhà thì anh cũng sẽ bám rễ ở đó thôi!" Tiêu Di đột nhiên ôn nhu nói.

"Gốc rễ? Tôi cũng mong đến ngày đó! Tiêu Di, gốc rễ của cô là ở đâu?" Phương Dật Thiên hỏi ngược lại.

Tiêu Di hơi sửng sốt, khẽ thở dài, trong ánh mắt trở nên sâu thẳm, cũng không có nói.
Hai tay Phương Dật Thiên tham lam tiến vào trong áo của Tiêu di, hướng về phía hai ngọn thánh sơn cao vút, ngạo đĩnh xông đến, khi tay hắn nắm được một vật cực lớn, mềm mại, hắn tưởng như hô hấp cũng đã đình chỉ.

Rất lớn, rất tròn, đầy đặn mà lại cực kỳ mềm mại, Phương Dật Thiên chăm chăm nắm lấy, vuốt ve, hắn có cảm giác mềm mại, tiêu hồn mà trước đây chưa từng có.

Lúc này, Tiêu Di cũng không có kích động như lần trước hắn khinh nhờn đôi thánh nữ tuyết phong của nàng, hay thậm chí là thương tâm đến rơi lệ, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, khuôn mặt diễm lệ ửng đỏ, yêu kiều thở gấp.

Thân thể mê người của nàng cũng hơi phập phồng, phòng tuyến tâm lý duy nhất trong lòng dường như cũng đã tan vỡ!

Cảm giác đầy đặn, mềm mại ở hai tay khiến Phương Dật Thiên không thể kiềm chế, hắn bỗng nhiên ôm chặt Tiêu Di, thân thể đè xuống, đặt Tiêu Di dưới thân mình, môi điên cuồng hôn lên khuôn mặt, cổ của Tiêu Di, tất cả đều có vết tích của hắn.

Mà Tiêu Di tựa hồ đã thuận theo những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, mày liễu cau lại, khuôn mặt thì ửng hồng.

Lúc này, từ cầu thang truyền lại tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh của Lâm Thiên Tuyết vang tới:

"Tiêu Di, Tiêu Di..."

Thân thể Phương Dật Thiên và Tiêu Di nhất thời giật mình. (DG;Moá con LTT nhá, đang hay…ta xử mi luôn giờ)