Thiếp Thân Đặc Công
Chương 324 : Gặp lại Tĩnh Thư Di
Ngày đăng: 02:04 20/04/20
Cuối cùng thì Phương Dật Thiên cũng từ biệt Trương lão bản, lúc này trên người đã mang theo sáu bảy phần men say, chỉ trong thời gian gần hai giờ ngắn ngủi, hắn cùng với Trương lão bản đã uống sạch sẽ hai bình rượu Mao Thai (53°) năm mươi năm, muốn nói không có chút hơi men nào là không thể.
Trước khi đi Trương lão bản đã cấp cho hắn lời hứa hẹn "một tuần", trong vòng một tuần, mọi tư liệu chi tiết về Cửu gia sẽ được giao tận tay hắn.
Cuối cùng, Trương lão bản còn rất nhiệt tâm yêu cầu cùng hắn tham dự lần hành động này, chỉ với mong muốn được hoạt động gân cốt một chút, đối với điều này, Phương Dật Thiên chỉ cười cự tuyệt (từ chối – để nguyên hay hơn).
Trương lão bản trợ giúp cung cấp thông tin là đã làm phiến nhiều lắm rồi, hắn không có lý do gì để đưa Trương lão bản từ cuộc sống quy ẩn an nhàn lại bị cuốn vào vòng xoáy này được, dù rằng hắn biết chỉ cần hắn mở miệng, Trương lão bản sẽ bất chấp hậu quả để cùng hắn đi chém giết thống khoái một hồi.
Thực ra trong tiềm thức của Phương Dật Thiên cũng không nghĩ đến sẽ quấy rầy Trương lão bản quá nhiều, huống hồ hắn cũng tự tin khi đối phó với Cửu gia, chỉ cần có đủ tư liệu chi tiết thì hết thảy không thành vấn đề.
Mang theo vài phần men say trong khi Phương Dật Thiên đang lái xe, chính vì hơi rượu nồng nặc trên người nên hắn cũng không muốn nhanh chóng trở về biệt thự Lâm gia. Sau khi lái xe tới nội thành Thiên Hải, hắn cũng chẳng có hứng thú dạo chơi chút nào mà chỉ vừa lái xe vừa hút thuốc lá để làm cho hơi men trên người từ từ bay bớt đi.
Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Phương Dạt Thiên chợt phát giác xe hắn chạy tới trước một khu dân cư, hắn giương mắt nhìn lại thấy khung cảnh nơi đây có chút quen thuộc, một mảnh ký ức trong trí nhớ của hắn đang mơ hồ hiện về, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không nhớ đã tới đây khi nào.
Mang theo chút nghi hoặc, ánh mắt Dật Thiên thoáng nhìn, bỗng nhiên hắn thấy từ trong tiểu khu có một người phụ nữ đang từ từ bước đến, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được lòng mình bỗng kịch liệt nhảy dựng lên, toàn thân trở nên cương ngạnh, hắn không tự chủ được mà ngừng xe lại, đồng thời có chút sửng sờ nhìn người phụ nữ nọ, ký ức của hắn bỗng phảng phất lùi về tới quang cảnh mấy năm trước đây.
Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, mái tóc xanh mềm mại đang phiêu vũ, khuôn mặt nàng đầy nhã nhặn và ôn nhu, mang theo một vẻ tiều tụy có chút tái nhợt, ngay cả chiếc váy cũng không che hết được đường cong thân thể của nàng. So với hình ảnh sáu năm về trước, từ bộ dáng ngây thơ, trinh nguyên như một quả táo xanh tươi, giờ đây nàng trở nên thành thục mê người như một quả đào đỏ tươi chín mọng.
"Chính là nàng! Hình bóng mà trong sáu năm qua mình đã chôn dấu sâu trong trái tim nhưng chưa từng quên: Mối tình đầu -- Tĩnh Thư Di!". Sau khi trải qua giây phút thất thần ngắn ngủi, Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, chợt ý thức được điều gì đó, hắn vội vàng khởi động xe hơi, muốn chạy đi.
"Phương Dật Thiên, thật… thật sự là anh ư? Anh… tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tĩnh Thư Di không nói gì, nàng cũng không hỏi Phương Dật Thiên muốn đưa nàng đến nơi nào, điều đó đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là giờ khắc này đây, nang đang ở bên cạnh Phương Dật Thiên.
Một phụ nữ đã thành thục, nhưng trong lòng vẫn duy trì một viên thủy tinh _tình đầu trong lòng, nữ nhân như vậy đến tột cùng có bao nhiêu mê người đây?
Trong mắt rất nhiều người, có lẽ đây là loại phụ nữ ngu ngốc, nếu không, có người phụ nữ nào lại sống cô quạnh trong sáu năm trời chỉ vì chờ đợi một người đàn ông bặt vô âm tín?
"Em ăn cơm không? Đi, anh đưa em đến khách sạn Hoàng Quan, anh mời em! Trước kia anh đã từng nói, chờ sau này anh có tiền thì khi đó em sẽ không phải ăn rau và đậu hũ nữa, mỗi ngày anh đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị. Bây giờ tuy rằng vẫn anh vẫn chưa giàu có nhưng anh vẫn có thể mời em ăn bữa cơm này được!" Phương Dật Thiên cười nói.
Tĩnh Thư Di nghe xong, hai tròng mắt đảo quanh, nước mắt không cầm được chợt rơi xuống.
Thời gian trước kia khi ở cùng nhau, hoàn cảnh nhà nàng rất nghèo khó, ba ngày không có một bữa thịt, hồi đó những lúc Phương Dật Thiên đi dự tiệc theo chủ nhà, nhiều khi bí mật gọi món ăn rồi chạy đến cùng ăn với nàng, khi đó, hắn đã nói một câu đầy yêu thương và dũng cảm:
"Yên lặng, chờ anh sau này làm ra tiền, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị tùy ý em chọn lựa!"
Khi đó nàng nghe xong, chỉ biết báo đáp hắn bằng một nụ cười nhẹ nhàng, khi đó trong lòng cũng có một câu mà nàng không nói ra nói cho hắn biết – "Dật Thiên, chỉ cần có thể ở cùng với anh một chỗ, em không cần ăn vật ngon của hiếm, em chỉ cần anh vui vẻ là em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!".