Thiếp Thân Đặc Công
Chương 369 : Có thể hôn hay không
Ngày đăng: 02:05 20/04/20
Tạm thời giải trừ hôn ước cùng Phương Dật Thiên,ngay cả Lam Tuyết cảm thấy mình đột nhiên nghĩ đến biện pháp này rất tốt.
Kể từ đó, nàng cùng Phương Dật Thiên không có gánh nặng gì đáng nói, đối với hai người mà nói, hoàn toàn có thể bắt đầu từ đầu.
Phương Dật Thiên sở dĩ nhiều lần trốn tránh mình đơn giản là trên người có hôn ước, nếu như tạm thời giải trừ gong xiềng hôn ước, như vậy hắn cũng không có lý do trốn tránh ta? Chỉ cần hắn không lần nữa trốn tránh, vẫn theo ở cùng một chỗ, như vậy ta liền có cơ hội rất lớn chiếm lấy lòng hắn, không phải sao? Lam Tuyết trong lòng thầm suy nghĩ, trên mặt ngọc toát ra nụ cười sáng lạn.
Nhưng với Phương Dật Thiên là thất kinh, không phải chuyện đùa, cái gì tạm thời giải trừ hôn ước, chuyện này nếu để cho vị lão đầu tử trong nhà biết...... Hừ hừ,chẳng lẽ không trực tiếp mang theo roi da cây gậy đi tìm chính mình!
Bất quá hắn chuyển ý ngẫm lại cũng cảm thấy đề nghị Lam Tuyết không sai, tạm thời giải trừ hôn ước, như vậy hắn cùng Lam Tuyết cũng là người tự do,đôi bên tạm thời cũng không có vị hôn phu thê gông xiềng trói buộc, đây đối với ngày sau chung đụng chỉ sợ sẽ càng thêm hòa hợp?
Chỉ có chuyện này tuyệt không thể cho vị lão đầu kia tử cùng với Lam lão gia tử biết, bằng không...... Hai người bọn họ nhất định sẽ nhất trí cho rằng là mình khi dễ Lam Tuyết, rồi sau đó đợi chờ mình chỉ sợ không phải là đơn giản vài câu khiển trách!
"Lấy xuống gông xiềng hôn ước này, chúng ta có thể hết nặng đầu, em chỉ hy vọng sau này hàng ngày bên trong em có thể từng giọt từng giọt từ từ thấm vào tâm lý của anh, trước đây, em cũng không biết anh là vị hôn phu của em, đối mặt với người ngoài chúng ta vẻn vẹn là quan hệ bạn bè.Anh cảm thấy thế nào?" Lam Tuyết hỏi.
Phương Dật Thiên trong miệng từ từ phun khói thuốc, trên mặt nổi lên một nụ cười thản nhiên, nói: "Nói như vậy bắt đầu từ bây giờ,em đã không còn là vị hôn thê của anh, mà là...... ở chung với mỹ nữ, đúng không?"
Lam Tuyết nghe vậy mặt đẹp trắng nõn như ngọc khẽ đỏ bừng lên, bất quá tâm tư nàng đã mơ hồ cảm thấy thái độ Phương Dật Thiên có chút biến hóa, điều này làm cho nội tâm của nàng trở nên khó có thể ngăn lại mừng rỡ kích động.
Trong lòng nàng biết, nàng nói ra tạm thời giải trừ hôn ước tựa hồ đã thành công,ở Phương Dật Thiên mở ra một lổ hổng, lổ hổng tuy nói rất nhỏ nhưng nó tác dụng không khác hiệu ứng hồ điệp theo thời gian sẽ dời đổi, sẽ từ lượng biến phát triển đến biến chất trình độ.
"Thế nào, làm như em thân phận không còn là vị hôn thê của anh và chỉ là một người mỹ nhân ở chung một thời gian, bản tính của anh tựu lại bộc lộ sao? Người nào a, anh thời gian còn là vị hôn thê coi như sói tính bổn sắc cũng ít nhiều có chút hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ em không phải vị hôn thê của anh a, anh nếu hơi biểu hiện có chút sói tính bổn sắc...... Hừ, nhìn xem có báo công an!" Lam Tuyết hừ một tiếng, thản nhiên tự đắc mà nói.
"Ai nha, là em nói a, em trước mắt đã không phải là vị hôn thê của anh, cũng không phải là bạn gái của anh, coi như lo lắng cũng không tới phiên em đi?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
"Anh thật là đầu gỗ! Em thật muốn xảy ra chuyện như vậy sẽ là vị hôn thê của anh, anh nhất định phải trông nom em, nào có lão bà của mình xảy ra chuyện lại bỏ mặc bất kể lão bà của mình a?" Lam Tuyết nhịn không được lớn tiếng nói.
Phương Dật Thiên trên mặt lười nhác cười một tiếng, kìm lòng không được hướng về phía Lam Tuyết, ánh mắt dừng ở mặt Lam Tuyết không có chút tỳ vết nào trắng nõn như ngọc tuyệt mỹ vạn phần, ánh mắt như ngừng lại môi đỏ hồng nhuận mềm mại của Lam Tuyết.
Môi anh đào mê người tựa hồ tản mát ra một mùi thơm nhẹ nhàng, quả thực làm cho lòng người khoáng xung vui vẻ.
"Uy, anh, anh làm gì a?" Lam Tuyết cõi lòng mỉm cười nói sợ, nàng ngửi thấy Phương Dật Thiên trên người một cổ mùi vị nồng đậm dây ít mùi thuốc lá.
Vốn, Phương Dật Thiên không có ý đồ gì, chỉ muốn đi xem Lam Tuyết, nói với nàng vài câu dí dỏm mà thôi, khi hắn lặng lẽ dừng ở trước mặt Lam Tuyết, hắn không khống chế được trước cái vẻ hấp dẫn kia, quả thực muốn ngừng mà không được.
Nhìn môi Lam Tuyết hồng nhuận mềm mại tựa như cánh hoa dính lộ thủy, hắn nhiệt huyết dâng lên, hầu như vô ý thức, hắn mở miệng hỏi: "Tuyết, có thể hôn hay không?"
Không đợi Lam Tuyết đồng ý, hắn đã đem môi của mình dán lên hai mảnh môi đỏ mềm mại tựa như cánh hoa!