Thiếp Thân Đặc Công
Chương 375 : Mạc Vũ Phi
Ngày đăng: 02:05 20/04/20
Lâm Thiên Tuyết bị Phương Dật Thiên chọc giận một hồi mặt mày đã tối sầm lại, nàng vung tay đẩy tay Phương Dật Thiên ra:
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, đừng làm bộ mặt đó với ta!
-Nói với hắn cũng vô dụng, hắn vốn là một tên vô lại mà!
Chân Khả Nhân hung hăng nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên im lặng mỉm cười, ánh mắt như có như không nhìn Chân Khả Nhân, đặc biệt nhìn vào cặp đùi nàng. Chân Khả Nhân như nhận biết được ánh mắt của Phương Dật Thiên, lại nhớ đến chuyện cũ, khuôn mặt lập tức đỏ lên trừng mắt đáp trả.
-Các ngươi cứ chơi tiếp đi, ta đi wc.
Phương Dật Thiên đánh lạc hướng.
-Tại sao mình có cảm giác tên hỗn đản này lại tinh thong mọi thứ, sau đó lại cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta! Thật là đáng giận!
Chân Khả Nhân nhìn theo bóng Phương Dật Thiên hầm hừ. Một câu của nàng lập tức được ba mỹ nữ ủng hộ, hội chợ bắt đầu:
-Hắn không phải giả vờ đâu, ta nghĩ rằng lúc nhỏ hắn từng bị sét đánh!
-Oa, Hứa Thiến bạn sao lại trù hắn bị sét đánh!
-Mình chỉ là thuận miệng nói thôi, chẳng lẽ bạn thật sự để ý đến hắn sao…hi hi!
-Dám chọc mình à, chết đi…
-À Tiểu Tuyết ơi, gần đây bạn ăn thêm gì à, sao mình cảm giác ngực của bạn có phần phát triển nhỉ?
Hứa Thiến và Vương Tư Miểu không nghịch nữa, bắt đầu chú ý đến bộ ngực Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết nghe hỏi trái tim nảy lên một cái, hồ nghi nhìn ngực mình:
-Lão lớp trưởng?
Hai người đồng thời thốt ra, sau đó kích động:
-Là ngươi thật sao?
Phương Dật Thiên lúc này đã xác định, nữ nhân xinh đẹp cao gầy thon thả trước mặt chính là lớp trưởng thời trung học của hắn: Mạc Vũ Phi. Lúc còn ở trung học Phương Dật Thiên cũng không gọi thẳng tên nàng mà toàn gọi là lão lớp trưởng khiến nàng có vài lần tức giận, người ta là một thiếu nữ như hoa như ngọc mà lại bị gọi là lão!
Có lẽ vì thế mà lúc đó Phương Dật Thiên cùng Mạc Vũ Phi luôn đối nghịch nhau! Nào là trốn thể dục sáng, trốn học, dánh nhau… tất cả tội trạng của hắn hầu hết đều do Mạc Vũ Phi nói với giáo viên chủ nhiệm. Cũng vì thế mà Phương Dật Thiên không ít lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên.
Đối với Mạc Vũ Phi lúc đó hắn cũng biết nhưng không hề chấp nhặt, chỉ là thỉnh thoảng lại trêu chọc cô lớp trưởng xinh đẹp này thôi. Không nghĩ đến sau năm sau tại sân tennis hắn lại gặp được nàng.
-Phương Dật Thiên, quả thật là ngươi rồi! Mới đầu ta còn không xác nhận, ngươi quả thật thành thục hơn trước rất nhiều, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ngươi ta liền xác định…
Mạc Vũ Phi vuốt lại mái tóc đang tán loạn, khẽ cười, nàng lúc này đã là một đóa hoa nở rộ tràn đầy xuân sắc.
-Chà chà, tục ngữ nói thiếu nữ mười tám thì đại biến nhưng dùng trên trường hợp lão lớp trưởng ngươi lại không đúng rồi. Sau sáu năm không gặp không ngờ ngươi lại còn đẹp hơn cả các minh tinh trên TV! Nếu lúc nãy ngươi không gọi tên ta ta cũng không dám xác định..
Mạc Vũ Phi mỉm cười khoe hàm răng trắng đẹp:
-Cũng đã nhiều năm rồi ngươi còn gọi ta là lão lớp trưởng hay sao?
Nữ nhân đang đánh tennis cùng Mạc Vũ Phi thấy hai người nói chuyện cũng ngừng đánh ngồi vào ghế nghỉ ngơi.
-Một ngày làm lớp trường cả đời làm lớp trưởng mà! Đúng rồi, ngươi đến Thiên Hải công tác sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
Mạc Vũ Phi gật đầu:
-Ta cũng vừa đến Thiên Hải này chưa đến nửa tháng, cuối tuần nên mới cùng đồng nghiệp đến đánh tennis. Mấy năm nay ngươi ra sao rồi, những lần họp lớp trước cũng không ai có tin tức của ngươi, cũng có người tìm ngươi mãi mà không được!
Phương Dật Thiên biết người mạc Vũ Phi nói chính là Thư Di Tĩnh, lúc trước tình cảm của hai người cơ hồ cả lớp đều biết.