Thiếp Thân Đặc Công
Chương 384 : Chiến lang vs Hắc quyền vương!
Ngày đăng: 02:05 20/04/20
Trên lôi đài, một luồng khí thế cực mạnh bùng phát khiến người ta không thể thở nổi. Đôi mắt của Ngô Lực trông lạnh lẽo như dao đang nhìn chằm chằm vào con mồi, mà tại lôi đài này chỉ có một con mồi, đó chính là Phương Dật Thiên
So sánh lúc này, bộ dạng của Phương Dật Thiên tỏ ra rất nhàn nhã, hắn dương dương tự đắc, đang hoạt động giãn gân giãn cốt, lúc nãy quần áo đã cởi ra, để lộ một thân hình rắn chắc.
-Ngao…
Ngô Lực nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân phát kình như một cơn lốc hướng tới Phương Dật Thiên, người hắn còn chưa tới nhưng quyền phong mãnh liệt đã ào đến.
Ngay lúc này, ánh mắt của Phương Dật Thiên đang trầm xuống bỗng trở nên sáng rực, phảng phất như là hai ngọn hỏa diệm sơn có thể bùng phát bất cứ lúc nào Ngô Lực vừa phát ra thế công vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt, cực kỳ bá đạo thì thân thể Phương Dật Thiên cũng bắt đầu động, nghênh đón thế công của Ngô Lực. Phương Dật Thiên vận dụng cực kỳ khéo léo Thập Nhị Cầm Long Thủ cùng với Bát Cực Quyền để hóa giải thế công của Ngô Lực.
Lúc này Ngô Lức cũng đem Trường Quyền và Pháo Quyền hai môn quyền kết hợp lại với nhau, Trường Quyền công thủ tự nhiền kết hợp với Pháo Quyền uy lực mạnh mẽ.
Loại quyền pháp này điểm chí mạng chính là phần chân! Phương Dật Thiên vừa chống đỡ vừa âm thầm suy nghĩ, hắn cũng không vội vàng phản công, vừa đánh vừa thăm dò đối phương mà thôi. Đồng thời, hắn cũng biết một quyền vừa nãy của Ngô Lực cũng không dung hết toàn lực.
Song phương đều dò xét đối phương, xem thử đối phương có sơ hở không. Đến lúc đó thì sẽ dùng một kích trí mạng. Mang tâm tư đó nên cả hai đều không dùng toàn bộ sức lực
Bất quá, đối với hai kẻ này. Một kẻ là Chiến Lang chém giết lãnh huyết trên chiến trường. Một kẻ là quyền vương trăm trận trăm thắng Hắc Quyền Vương Ngô Lực. Bởi vậy, kinh nghiệm đối chiến trong người rất là phong phú, điểm trí mạng tất nhiên sẽ không lộ ra, vì vậy muốn kết thúc thì chỉ có dốc hết toàn lực ra mà thôi
Trên lôi đài, thân ảnh hai người càng lúc càng nhanh, tốc độ ra chiêu cũng tăng nhanh hẳn lên, quyền phong gào thét hướng ra xung quanh giống như ra gió thét vào tháng chạp vậy. Mỗi một chiêu là một kích trí mạng đều dồn đối phương vào chỗ chết.
-Phanh!
Trong giây lát trên lôi đài, nắm đấm của hai người va chạm với nhau tạo thành tiếng vang làm chấn nhiếp màng nhĩ.
Sau khi đối quyền, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên nhảy về sau một bước dài, còn Ngô Lực thì thân hình bất động đứng nguyên tại chỗ, bất quá trong mắt hắn hiện ra một tia kinh ngạc. mới vừa rồi một quyền kia của hắn đã tung ra ẩn chứa bảy phần lực đạo, hung hãn cực kỳ, nhưng mà Phương Dật Thiên lấy cứng đối cứng dưới tình thế như vậy mà vẫn bình yên vô sự. Ngô Lực hít sâu một cái, kinh nghiệm đối chiến nói cho hắn biết Phương Dật Thiên ko dễ gặm đây.
Hắn dã không còn kiên nhẫn để tiếp tục chơi đùa nữa, bất kể như thế nào, hắn đã quyết định đem toàn lực ra để đối phó với Phương Dật Thiên. Lúc này, phía dưới lôi đài, ánh mắt của mọi người đều tập trung, có thể thấy thần sắc của mọi người lúc này vô cùng khẩn trương.
Ánh mắt âm trầm của Cửu Gia đang lạnh lùng nhìn về phía lôi đìa, ánh mắt của hắn làm cho kẻ khác nhìn vào không biết rằng trong ấy rốt cuộc là chứa những gì. Tần Dũng ngồi bên cạnh hắn, lúc này trong lòng Tần Dũng đang hy vọng Ngô Lực có thể đem Phương Dật Thiên giết chết, để hắn có thể xả được mối hận trong lòng.
Bất quá hắn nhìn về phía lôi đài thì có thể thấy đây là một trận chiến cân tài cân sức, trên mặt hắn không khỏi bối rối, chuyển hướng về phía Cửu Gia, thấp giọng nói:
-Cửu thúc, lúc này Lực ca đang chờ cơ hội để giải quyết Phương Dật Thiên phải không?
-A Dũng, ngươi phải biết dưới tình huống sinh tử đang diễn ra trên lôi đài, song phương đang cố gắng tìm ra sơ hở của đối phương, như thế trận đấu mới có thể kết thúc được.
Cửu gia nhẹ nhàng lên tiếng
Tần Dũng gật đầu rồi nhìn về phía lôi đài nói:
-Lực ca tựa hồ đang chuẩn bị dùng hết toàn lưc, như vậy tiểu tử Phương Dật Thiên không còn sống được bao lâu.
Đứng trước khán đài lúc này chính là Trương lão bản cùng bọn Tiểu Đao, đồng dạng lúc này bọn học đang chăm chú nhìn về phía lôi đài, đồng thời cũng đang tính toán đề phòng đám người Cửu Gia, nếu đám người Cửu gia xuất hiện tình huống bất ngờ nào thì bọn họ sẽ chủ động tấn công.
Lúc này, tâm tình của Lâm Thiên Tuyết cũng hết sức khẩn trương. Từ Tiểu Đao nàng đã biết vì cứu mình mà Phương Dật Thiên mới lên lôi đài quyết đấu cũng Ngô Lực. Sau khi nghe xong trong lòng nàng đúng là có chút tư vị vừa chua xót vừa yêu, nàng từng bị cái bộ dạng cà lơ phất phơ bên ngoài của Phương Dật Thiên trêu chọc làm cho tức giận, nhưng vì nàng mà hắn có thể không chú ý đến tính mạng mà đi khiêu chiến với kẻ khác.
Nhìn trên lôi đài, lúc này thân hình của Phương Dật Thiên như một con rồng mạnh mẽ, một khắ kia nàng có thể xem thấy bộ dạng khác của người nam nhân này: thiết huyết, dũng mãnh, kiên nghị, bình tĩnh, tàn nhẫn!
-Phương Dật Thiên, ngươi ngàn vạn không được có việc gì, ngươi nhất định phải đánh bại hắn, ngươi là lợi hại nhất! Nếu ngươi có việc gì sau này ta sẽ không chú ý đến ngươi nữa! Ngươi sẽ không có việc gì, ngươi nhất định có thể đánh bại hắn, ngươi nhất định có thể….
Phanh!
Tiếp theo lại là một tiếng vang. Thân thể của Ngô Lực trên thân của Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên liên tiếp lui về phía sau, lúc này trong mắt của Ngô Lực lộ ra vẻ huyết sắc thần trí đã lầm vào điên cuồng trong đầu vẻn vẹn một ý nghĩ đó chính là giết địch!
Lâm vào loại trạng thái điên cuồng này con người trở nên cực kỳ đáng sợ. Sát khí cuồng nhiệt bao phủ lý trý bọn họ, trong đầu bọn họ chỉ có một ý thức đó chính là giết chết đối phương, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giết chết đối phương là tốt rồi. Giống như vừa rồi Ngô Lực không để ý sinh tử dùng thân thể đụng vào Phương Dật Thiên, chính là một loại đấu pháp ngọc đá cùng tan
Trên thực tế, Ngô Lực đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn đã xuất ra tất cả các thế võ, thể lực trên thân thể cũng sắp tiêu hao hết nhưng vẫn như cũ không thể đem Phương Dật Thiên đánh bại! Ngược lại Phương Dật Thiên lại có dấu hiệu càng đánh càng hăng giống như là một con quái vật.
Không cam lòng cùng cảm giác cực kỳ phẫn nộ, Ngô Lực cuối cùng cũng lâm vào trạng thái điên cuồng. Lúc này sát khí đã điều khiển hết hành vi của hắn! Liều mạng tấn công, không để ý tính mạng, Ngô Lực như là hồi quang phản chiếu, toàn thân hắn phát lượng vô cùng cường đại, hắn rống giận như một con trâu điên hướng tới chỗ Phương Dật Thiên. Nắm tay hung mãnh giống như cuồng phong bạo vũ đánh về phía Phương Dật Thiên.
Ngoài ra hai chân của hắn cũng cuồng nhiệt cực kỳ múa may lên giống như hai thanh chiến phủ không ngừng giao nhau đúng là sắc bén cực kỳ
-Nổi điên sao? Vậy muốn giúp ngươi bớt thống khổ!
Phương Dật Thiên âm thầm cười lạnh rồi sau đó đột nhiên thét to. Tiếp thep cả người Phương Dật Thiên thoáng như một chiếc xe bọc thép hung hăng. hướng về phía Ngô lực. Khí thế uy mãnh cực kỳ ngay cả mãnh hổ xuống núi cũng không bằng. Hắn lúc này giống như là một thượng cổ mãnh thú ngủ say đã lâu đột nhiên thức tỉnh, vô cùng khủng bố chấn nhiếp nhân tâm.
Trên khán đài Cửu gia cùng với Tần Dũng cũng âm thầm khiêp sợ. Phương Dật Thiên phát ra khí thế vô cùng cường đại đó là một loại khí thế hào hùng mà thiên hạ phải cúi đầu. Đó mới là chiến lang ra oai! Cửu gia cung Tần Dũng bọn họ không tự chủ được lo lắng cho Ngô Lực bởi vì giờ khắc này phía bên trên lôi đài tất cả khí thế đều tập trung ở bên Phương Dật Thiên!
Bên kia khán đài Tiểu Đao hưng phấn:
-Đại ca cuối cùng đã bộc phát ra thực lực chân chính. Xem ra trận quyết đấu này đã xong.
Ông chủ Trương cùng cùng Hầu Quân cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào biến hóa trên lôi đài, thần sắc biến đổi không thôi, đặc biệt Hầu Quân vừa rồi trông thấy Phương Dật Thiên đột nhiên bạo phát ra thế công cho hắn cảm giác như là một chiếc xe bọc thép hướng về phía Ngô Lực. Tốc độ và lực lượng kia rõ ràng là mạnh mẽ tới cực điểm!
Lâm Thiên Tuyết đã hoàn toàn ngây người, nàng suýt nữa quên luôn hô hấp, lúc này đôi mắt nàng gắn chặt vào thân ảnh Phương Dật Thiên phía trên lôi đài, trống ngực đập liên hồi.
Oanh!
Một tiếng vang cực lớn vang lên, Phương Dật Thiên lấy cứng đối cứng, bỏ qua đôi chân của Ngô Lực đánh vào vai mình, dùng lực lượng toàn thân đánh vào nắm tay Ngô Lực.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tiếp theo đó Ngô Lực kêu lên một tiêng đau đớn thân thể liên tục rút lui! Ngô Lực liên tục lui lại đến khi chạm vào dây bảo vệ của lôi đài. Một quyền này của Phương Dật Thiên tựa hồ là đem Ngô Lực từ cái loại trạng thai điên cuồng vừa rồi đánh cho quay trở lại nguyên hình, hắn giật mình nhìn vào tay phải của mình, trên bàn tay ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ba ngón tay đúng là bị một quyền của Phương Dật Thiên trực tiếp đánh gãy xương!
Đau! Cảm giác đau khi gãy ngón tay lan tràn khắp toàn thân Ngô Lực!
Lần đầu tại lôi đài Ngô Lực cảm giác được đau đớn như thế. Hơn nữa cảm giác đau đớn này còn mang đến một tia lành lạnh khủng bố cùng khí tức tử vong. Phương Dật Thiên lạnh lùng liếc nhìn Ngô Lực, từng bước ép sát đến.
Theo cước bộ của Phương Dật Thiên, Ngô Lực phát giác ngạo khí tự tin cường đại của mình tự nhiên dần dần suy sụp tan rã, trong mắt hắn Phương Dật Thiên chẳng khác nào một tử thần, khoảnh khắc tử vong đang ngày càng đến gần hắn.
-Ta không có thể bại! Ta nhất định có thể giết hắn!
Ngô Lực như nỏ mạnh hết đà, rống to lên cố gắng phát ra sát khí!