Thiếp Thân Đặc Công

Chương 388 : Phương Dật Thiên trúng đạn – Thiển Tuyết rung động

Ngày đăng: 02:05 20/04/20


Một chiếc xe con màu bạc từ trong bãi đỗ xe hai tầng của cao ốc Trung Hoàn lao ra. Bên trong xe là Ông chủ Trương trên mặt còn mang theo kính râm. Lăn lộn trên chiến trường nhiều năm hắn lập tức ngửi được một mùi tinh huyết nhàn nhạt. Thần sắc hắn tức khắc trầm xuống đảo mắt nhìn về phía phụ lái đã thấy trên ngực Phương Dật Thiên có một lỗ máu.

Máu tươi trên ngực Phương Dật Thiên từ chỗ vết thương ồ ồ chảy xuống cơ hồ là nhuộm đỏ một mảng trước ngực hắn!

-Lão đệ ngươi trúng đạn rồi?

Ông chủ Trương thở sâu nhíu nhíu mày hỏi.

-Không có việc gì, khẩu súng lục nhỏ bỏ túi của Tần Dũng uy lực cũng không tính là lớn nhưng lại bắn vào ngực ta khi ta lao tới đánh hắn. Đừng quên lão tử từ nhỏ đã được tập luyện đến nay cũng có chút thành tựu, điểm thương tổn chó má ấy tính là gì!

Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói xong, tiện tay cầm lấy trên xe một mảng giấy lớn chà lau máu tươi trên người. Thì ra luc trước khi Tần Dũng nổ súng Phương Dật Thiên tuy nói phản ứng trước tiên đánh về phía Tần Dũng nhưng mà tốc độ của hắn dù có nhanh hơn nữa tì cũng không thể nhanh hơn tốc độ của viên đạn được. Chỉ tránh khỏi chỗ yếu hại, bị bắn vào bên trên ngực trái chỗ gần trái tim nhất.

Chẳng qua Phương Dật Thiên từ nhỏ tu luyện cường công hơn nữa hắn còn có một thân bắp thịt cường hãn.khẩu sũng lục bỏ túi trong tay Tần Dũng kia uy lực cũng không tính là lớn. vậy nên vết thương này cũng không tạo thành thương tổn trí mạng đối với hắn.

Ông chủ Trương ánh mắt lóe lên một tia hung ác, sát khí nổi lên, năm đó cuộc sống buôn lậu súng đạn đã khiến hắn trở lên lãnh huyết sát khí bạo phát ra hắn nói:

-Mẹ cái bọn khốn kiếp! Phương lão đệ chúng ta giết hết bọn chúng! Sau khi đưa Lâm tiểu thư trở về lập tức quay lại diệt sạch bọn chúng. Chúng bất quá cũng chỉ có hai mươi người. Bằng vào mấy người chúng ta cũng đủ để giết bọn chúng không lưu lại mảnh giáp!

Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, hắn biết Ông chủ Trương là bởi vì hắn trúng đạn mà bất mãn nảy sinh ra ý định đem đám người Cửu gia kia giết sạch.

Lại nói tiếp Ông chủ Trương làm như vậy cũng là người quyết đoán, trong xã hội này có đủ can đảm dám buôn lậu thuốc phiện súng đạn thì đều là những kẻ to gan lớn mật hung ác vô tình, những người như thế một khi bị kích động sẽ ra tay rất tàn nhẫn.

-Hai ba mươi người cũng không phải là chuyện nhỏ. Dù sao đây cũng là nội thành, không phải trên chiến trường. Việc đêm nay coi như chấm dứt, còn Cửu gia cũng chưa trực tiếp gây hại đến ta, ta cũng chưa tiện làm quá. Trừ phi có một cái cớ thật tốt còn không trước mắt đúng là không động đến hắn được.

Phương Dật Thiên trầm thấp nói.

-Phương lão đệ chú một khi đã không tiện ra mặt vậy thì để đó cho anh đi. Cùng lắm sau khi tiêu diệt bon hắn anh ngay trong đêm nay dẫn người trở lại Tam Giác Vàng bên kia tiếp tục làm ăn.

Ông chủ Trương ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói.

-Lão ca à, tiểu đệ bất tài cũng không biết là đem phiền toái bao nhiêu cho ngươi trở về, đêm nay cho ngươi ra mặt đã là mạo hiểm rất lớn. Ngươi rời khỏi đó vốn đã không dễ dàng, việc này tạm thời quên đi. Việc đêm nay cũng xem như một cái tát vào mặt Cửu gia rồi. Nếu hắn tiếp tục gây chiến ta sẽ không ngại trực tiếp lấy mạng hắn.

-À quên mất!

Ông chủ Trương tựa hồ là nhớ tới cái gì:

-Ta đã cho người điều tra Cửu gia s, hắn bên người phân bố thế lực ra sao đã tra ra đại khái. Cửu gia tựa hồ là cùng với thị trưởng Dương Hùng của thành phố Thiên Hải cấu kết với nhau buôn lậu trốn thuế, tham nhũng của công, phi pháp mưu lợi riêng có thể nói là khống chế được hơn nửa mạch máu kinh tế của thành phố Thiên Hải!

-Lại có việc này nữa sao như vậy đây chính là sự việc lớn. Nói người của lão ca tiếp tục điều tra cho tốt, tốt nhất là ta có thể có được bằng chứng. Chỉ cần thu thập đủ chứng cớ như vậy ta có thể quang minh chính đại trực tiếp làm cho Cửu gia sụp đổ, kéo luôn tên thị trưởng kia xuống, một tên trúng hai chim!

Phương Dật Thiên hưng phấn nói.

-Cũng được, cho hắn sống thêm một thời gian nữa!

Ông chủ Trương lạnh lùng nói rồi sau đó lấy một cuộn băng vải từ tủ xe đưa cho Phương Dật Thiên:

-Đem miệng vết thương của ngươi băng bó cầm máu lại.

-Trong xe của ngươi còn có băng vải? Ha ha tốt quá!

Phương Dật Thiên nói xong cầm lấy băng vải đem miêng vết thương băng kín lại.
-Không vì cái gì cả chuyện đêm nay đừng cho Tiêu Di mấy người các nàng biết, cứ xem như ta lần đầu tiên thỉnh cầu cô được không?

Phương Dật Thiên nói xong rút ra điếu thuốc rít một hơi nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết.

Lâm Thiên Tuyết giật mình, rồi sau đó nở nụ cười nhợt nhạt, trong nụ cười có một tia giảo hoạt. Đôi mắt của nàng vừa chuyển nói:

-Đáp ứng ngươi cũng được, chẳng qua ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện!

-Ừm cứ nói.

Phương Dật Thiên thuận miệng đáp.

-Ta chưa muốn quay về lúc này!

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên.

-Cô còn chưa muốn trở về? Tối thế này ta dẫn cô đi dạo người khác nhìn vào lại nói ta có ý xấu với cô thì sao?

Phương Dật Thiên buồn cười đáp.

-Ta, ta…hôm nay ngươi còn chưa giúp ta mát xa mà!

Lâm Thiên Tuyết dưới tình thế cấp bách tìm ra một cái cớ, lời vừa nói ra khuôn mặt nàng liền ửng đỏ lên. Phương Dật Thiên giật mình, điếu thuốc trong miệng suýt nữa rơi xuống. Lòng của nữ nhân đúng là thứ khó lường nhất trên đời.

Hắn thật không nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết vì gần đây phát hiện bộ ngực của mình lớn liên liền muốn cấp tốc đẩy nhanh tiến độ? Chẳng lẽ nàng nghĩ mát xa nhiều sẽ tăng khả năng phát triển ngực?

-Cái này…Tiểu Tuyết, ta nhớ đã mát xa cho cô lúc trưa rồi mà?

Phương Dật Thiên nhớ rõ hôm nay lúc Tiêu Di đi ra ngoài, sau đó Lâm Thiên Tuyết chủ động mời hắn giúp nàng mát xa. Sao lúc này lại nói là hôm nay chửa từng mát xa?

-Sai rồi, đó là hôm qua, lúc này đã hơn 12h đêm rồi!

Lâm Thiên Tuyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Phương Dật Thiên tức khắc á khẩu:

-Như vậy hôm nay khi nào trời sáng ta lại giúp cô được không?

-Không được! Ngươi đã nói sẽ tăng cường độ lẫn tốc độ mát xa cơ mà!

Lâm Thiên Tuyết cắn răng nói. Nàng cũng không biết vì sao mình lại có thể nói ra những lời những lời xấu hổ mà lúc bình thường sẽ không bao giờ mở miệng nói như vậy.

Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, lúc trước là hắn tìm mọi cách để có cơ hội lấy cớ mát xa nhân tiện cảm thụ luôn bộ ngực sữa mềm mại của Lâm Thiên Tuyết. Không ngờ hiện tại lại là cô gái nhỏ này tìm mọi cách yêu cầu hắn mát xa cho mình? Có phải là nàng thích loại cảm giác này không? Nhìn nàng như thế nào cũng không giống như vậy, chẳng lẽ nàng lại là một hoa si sao?

-Được rồi ta ở trong xe tiến hành giúp ngươi mát xa, sau đó chúng ta trở về.

Phương Dật Thiên đành thỏa hiệp. Lâm Thiên Tuyết nghe như vậy xong trong mắt hiện lên một tia giận dữ. Nàng còn tưởng Phương Dật Thiên sẽ đưa nàng đén một chỗ vắng vẻ hoặc là một chỗ nào có ghế ngồi để mát xa ai ngờ hắn muốn ở trong xe mà tiến hành.