Thiếp Thân Đặc Công

Chương 400 : Hai đại nhân vật

Ngày đăng: 02:05 20/04/20


Quan Lâm nghe Phương Dật Thiên nói là Triệu cục trưởng gọi điện tới cho hắn thì cũng kinh ngạc, không nhịn được mà dừng bước.

-Ồ, Triệu cục trưởng sao? Phiền tới Triệu cục trưởng gọi điện thoại cho ta, không biết có chuyện gì?

Phương Dật Thiên thản nhiên đáp nhưng thầm nghĩ, không biết lão gọi tới có phải là sự tình phát sinh tòa cao ốc Trung Hoàn tối hôm qua chăng?

-Là Phương lão đệ đó sao? Ha ha, ta quả thật vô sự thì không lên điện Tam Bảo. Chẳng biết hiện tại Phương lão đệ có rảnh hay không?

Triệu cục trưởng cười nói ha hả trong điện thoại.

-Rảnh thì có rảnh... nhưng Triệu cục trưởng tìm ta có việc gì?

Phương Dật Thiên khẽ liếc nhìn Quan Lâm, hỏi.

-Ha ha, lần này thực ra không phải là ta tìm cậu. Như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, Phương lão đệ chịu khó tới Phúc Nguyên Trà Lâu, quá bộ lên phòng 308, thế nào?

Triệu cục trưởng hỏi.

Còn có người tìm hắn? Là người nào?

Phương Dật Thiên nhíu mày nghĩ ngợi, một khi kẻ đó đã có thể khiến Triệu cục trưởng đích thân gọi cho hắn mời gặp mặt thì khẳng định không đơn giản.

Vừa mới có chuyện tại cao ốc Trung Hoàn, hắn cũng muốn tìm Triệu cục trưởng nói chuyện, liền lên tiếng đáp ứng:

-Được rồi, ta qua ngay!

-Tốt, như vậy ta ở đây chờ Phương lão đệ đại giá quang lâm.

Triệu cục trưởng nói xong liền cúp điện thoại.

Phương Dật Thiên cũng cúp điện thoại, nhìn về phía Quan Lâm cười nói:

-Hãn nữu, Triệu cục trưởng của cô có việc tìm ta, ta muốn ôn tồn tâm sự với cô một hồi cũng không được. Haizz, tiếc nuối a tiếc nuối a, thằng em này đành phải chào chị rồi!

Quan Lâm vừa nghe thì chợt lửa giận không hiểu sinh ra trong lòng, nàng nổi giận quát:
Thẩm Chính Quốc cười hỏi.

-Nếu thực sự có thể, ta quả thật không muốn biết. Người biết ít một chút thì có thể an nhàn tiêu sái mà sống, biết nhiều thì càng bận rộn, có khác gì mang thêm gánh nặng trên thân.

Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

Thẩm Chính Quốc giật mình, rồi sau đó cười ha hả:

-Lời rất hay, rất có ý nghĩa, cậu nói đúng lắm. Còn chuyện gì thì hiện tại chưa cần nói vội. Thực ra chúng ta còn đợi một người nữa tới. À, cậu có biết người này đấy.

Phương Dật Thiên thoáng ngẩn người nhưng cũng không vội hỏi, tiếp tục nhàn nhã uống trà.

Một lúc sau bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa. Trong mắt Thẩm Chính Quốc chợt lóe tinh quang, nhàn nhạt cười nói:

-Mời vào

Triệu Thiên đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Người đàn ông mới vào có độ tuổi cùng cỡ Thẩm Chính Quốc nhưng sở hữu một thân hình khôi ngô. Trên mặt có một vết sẹo mờ gây cho người ta cảm giác nghiêm khắc uy nghiêm. Vừa thấy đã biết là người hành sự quyết đoán mạnh mẽ.

Phương Dật Thiên cũng giật mình, thấy người đàn ông đang chậm rãi đi vào nhìn hắn tủm tỉm cười thì nhịn không được thốt lên:

-Cục trưởng Trần!

Hắn có biết người đàn ông này, thời điểm hắn còn ở tại Long Tổ thường xuyên tiếp xúc với lão. Chính là cục trưởng cục tình báo phân tích, giám đốc tỉnh công an đương nhiệm: Trần Đào!

-Ha ha, Tiểu Phương, tốt, tiểu tử ngươi một năm qua sống thật tiêu sái, còn tưởng rằng đã quên ta!

Trần Đào ha hả cười, đi qua ngồi xuống cạnh Thẩm Chính Quốc.

Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, không cần nghĩ cũng biết chuyện hôm nay không phải là nhỏ. Có thể kinh động tới bí thư thành ủy thành phố Thiên Hải cùng với giám đốc công an tỉnh, hai nhân vật chóp bu như vậy thì sự tình còn có thể nhỏ sao?