Thiếp Thân Đặc Công
Chương 43 : Tiếp mỹ nữ uống rượu
Ngày đăng: 02:00 20/04/20
Phương Dật Thiên rửa mặt, chải vuốt tóc tai lại một chút, lúc sau mới đi ra ngoài.
Quán bar Lam Điều nằm trong nội thành phụ cận Vọng Giang Lâu, Phương Dật Thiên đại khái mang máng nhớ, hắn đã từng đi qua, bất quá có tiền tất cả đều dễ dàng.
Phương Dật Thiên vẫy chiếc taxi, lên xe báo tên quán bar Lam Điều, lái xe nhấn ga chiếc xe liền gào thét mà đi.
Đầu đường sáng rực ánh đèn nê- ông xua bớt đêm đen, ngã tư lưu lượng xe đông như mắc cửi, trong thành thị những nhà cao chót vót là chủ yếu, chẳng qua, thành phố được bao quanh bởi bê tông và cốt thép vô hình trung ngăn cách tất cả, mối quan hệ giữa người với người dần dần trở nên xa cách lạnh lùng đến vô tình!
Ước chừng hơn hai mươi phút sau xe taxi dừng lại, Phương Dật Thiên nhìn phía trước, liền thấy được biển hiệu nhấp nháy phát sáng " Quán Bar Lam Điều" bốn chữ to.
Thanh toán tiền xong, Phương Dật Thiên liền xuống xe, hướng quán bar Lam Điều đi đến, tuy không phải là lần đầu tiên ước hẹn cùng mỹ nữ, bất quá nhớ tới Lâm Hiểu Tình tươi cười thanh thuần xinh đẹp, trái tim hắn không nhịn được thình thịch nảy lên vài cái, trong lòng đúng là có điểm kích động.
Sau đó, hắn giật mình ý thức được một vấn đề, Lâm Hiểu Tình rõ ràng biết hắn vừa uống rượu xong, lại hẹn hắn đến quán bar hay là có ý xấu xa gì?
"Chẳng lẽ nàng chuốc cho mình quá chén sau đó làm cái kia? Nếu thật sự như vậy mình cứ ra vẻ ta đây đạo mạo, chính nhân quân tử không màng nữ sắc đi?"
Phương Dật Thiên nghĩ thầm, sau lại thấy dâm ý của mình quá buồn cười liền nở nụ cười nhẹ, thầm nghĩ bản thân còn chưa đủ mị lực làm cho Lâm Hiểu Tình lần đầu ước hẹn đã muốn hiến thân a?
Đi tới quán bar Phương Dật Thiên cũng không biết Lâm Hiểu Tình đã tới chưa, liền lấy di động gọi cho nàng.
Lần này Lam Hiểu Tình rất nhanh tiếp điện thoại, hỏi:
- Uy, anh đến rồi sao?
- Vừa tới, đang ở ngoài cửa quán, cô ở đâu? Đến chưa?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
- Vừa tới? Vậy mau vào đây, tôi đang trong quán bar, anh vào đi, qua cửa quẹo phải rồi đi thẳng, liền thấy tôi.
Lâm Hiểu Tình nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy "Ân!" một tiếng, đi vào trong quán bar.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng lơ đãng nâng chén rượu, cười cười, gục đầu xuống, cũng không có nói gì.
- Này, sao không nói, hẹn đi chơi với con gái có ai giống anh, thật chán ngắt nha!
Lâm Hiểu Tình giận giữ nói.
-Chẳng qua là trong lòng có tâm sự thôi.
Phương Dật Thiên lại uống ngụm rượu, nói.
-Tâm sự gì vậy?
Lâm Hiểu Tình mở to đôi mắt mọng nước, hứng thú hỏi.
- Cô thật muốn biết?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
Lâm Hiểu Tình nhãn châu xoay chuyển, nhẹ nhàng cười, nói:
- Uk, muốn biết, phải nói thật nha!
-Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy, cô thật là một cô gái tốt, ít nhất cũng không bị thế gian vấy bẩn, thực sự trong trắng thuần khiết, tựa như một viên pha lê.
Phương Dật Thiên ngữ khí đều đều, rất chăm chú nói, vô hình trung, mượn cớ khen Lâm Hiểu Tình một phen.
Lâm Hiểu Tình nao nao, tự nhiên là nghe ra Phương Dật Thiên đang khen mình, nàng cười mặt hơi hơi đỏ hồng, nhịn không được hỏi:
- Vì sao lại nói vậy?