Thiếp Thân Đặc Công
Chương 5 : Có kẻ trộm trên xe
Ngày đăng: 01:59 20/04/20
Hạ Băng trong miệng liên tục nói " Hiểu lầm " tựa hồ cũng không có nhiều tác dụng, ngược lại, hành khách trên xe lại càng cảm thấy nàng không hề muốn nói lý, rõ ràng một nam nhân đã giải thích đến mức này nàng còn không chịu tha thứ, không có chút tình lý nào, cho nên ngày càng nhiều lời bàn tán đặt lên đôi vai bé nhỏ của nàng, điều này làm cho nàng một thiếu nữ làm sao có thể thừa nhận a !
Hạ Băng mặt lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, rõ ràng trong lòng ủy khuất, kích động không thôi, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng :" Hảo, xem như ngươi lợi hại ! Xem như ta tha thứ cho ngươi đi! "
Nàng vừa dứt lời Phương Dật Thiên bỗng cảm thấy dưới chân truyền lên một trận đau đớn, hắn biết, trên chiếc giày da thượng hạng bên chân trái của mình nhất định in một dấu giày cao gót , hắn cố nén cái loại đau đớn gần như tê dại này, thầm nghĩ, nữ nhân này thật sự biết đạp chân a!
Bất quá trên mặt hắn vẫn bộ dạng bình thường như cũ, cười nói: "Rốt cuộc cũng tha thứ cho anh, anh đã nói, sớm như vậy có phải tốt không ! Đến đây, anh đỡ em, nếu không tài xế sư phụ phanh gấp lại dễ bị ngã !"
"Ngươi, tránh xa ta ra một chút ! "Hạ Băng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy nhìn bốn phía hành khách xung quanh, cười khổ một tiếng, hai tay thu lại, bộ dáng không hề để ý.
Trường phong ba giữa Phương Dật Thiên và Hạ Băng cũng dừng lại, nghe người bán vé thông báo sắp đến trạm kế tiếp, trên cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Nhưng lúc này, Phương Dật Thiên chú ý tới Hạ Băng phía trước thần sắc kích động sờ vào túi xách, trở mình tìm kiếm gì đó trong túi quần áo, một lúc sau mặt nàng biến sắc, vẻ mặt cực kì kích động, trong miệng không nhịn được thất thanh nói : " Ví tiền của ta đâu? Sao lại không thấy ? Ví tiền của ta không thấy, vừa rồi rõ ràng còn ở trên người, sao bây giờ lại không có ?"
" Kẻ trộm? Có kẻ trộm trên xe? " Phương Dật Thiên nhướng mày nói !
Mà lời nói của Hạ Băng không khác gì một quả bom nổ tung trên xe, lập tức hành khách hô to gọi nhỏ, trên xe có trộm, trên xe có trộm !
Phương Dật Thiên đem tất cả những việc này thu vào trong mắt, trong lòng càng thêm vài phần tin tưởng, khoé miệng mang theo một tia cười lạnh, mà lúc này hắn tới bên người thanh niên kia, sau đó vỗ nhẹ bả vai người thanh niên này, không nhẹ không nặng!
Tên thanh niên lúc này quay đầu lại, Phương Dật Thiên cũng thấy rõ khuôn mặt kẻ này, diện mạo coi như thanh tú, bất quá hai mắt lóe lên không ngừng, vừa nhìn đã biết là loại người lừa đảo.
"Làm gì vậy ? " Người thanh niên hỏi Phương Dật Thiên.
"Huynh đệ, nghe ta nói, ngươi giao ví tiền ra đây đi, sau đó xuống xe, tất cả coi như bỏ qua, thế nào? " Phương Dật Thiên âm thanh hạ thấp nói.
Thanh niên kia nghe vậy biến sắc, bất quá rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, lạnh lùng :" Ngươi nói cái gì ta không hiểu!" Nói xong liền quay đi chỗ khác.
"Huynh đệ, làm người phải biết tiến thoái, giao ra đây đi, ta cũng không muốn làm ồn ào chuyện này, lưu lại mặt mũi cho ngươi! " Phương Dật Thiên vẫn như cũ đè thấp âm thanh nói, bất quá khi nói chuyện ngữ khí toát ra một cỗ khí thế không thể kháng cự.
Tên thanh niên kia nghe vậy thân thể run nhè nhẹ, sau đó hắn quay lại, thần tình cười cười nói: "Vị đại ca này, ánh mắt ngươi thật chuẩn, bất quá bây giờ không còn trên tay ta, mà là ở trên người phía sau kia! "
"Nga? Phải không? " Phương Dật Thiên quay đầu lại.
Mà tên thanh niên kia thừa dịp Phương Dật Thiên quay đầu lại trong nháy mắt hướng cửa kính bên phải xe chui qua, trực tiếp từ trên cửa kính nhảy xuống, lúc này toàn xe một trận kinh hô.
Phương Dật Thiên quay đầu lại xong cũng thấy chút không thích hợp, vì thế vội vàng quay đầu lại, đâu còn bóng dáng tên thanh niên? Nhưng lại thấy hắn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Lập tức Phương Dật Thiên cũng từ cửa xe kia nhảy xuống, đuổi theo tên thanh niên kia!