Thiếp Thân Đặc Công
Chương 90 : Điện thoại của Hạ Băng
Ngày đăng: 02:01 20/04/20
Nhớ tới Hạ Băng, Phương Dật Thiên trong đầu không khỏi tưởng tượng ra khuôn mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp, cùng vóc dáng lộ ra những đường cong hoàm mỹ, bất quá, càng ấn tượng hơn nhiều là trên người nàng còn toát ra khí chất lạnh lùng.
Phương Dật Thiên thật không thể ngờ đã khuya thế này rồi mà Hạ Băng còn gọi điện cho hắn, đến tột cùng là chuyện gì? Chắc là không phải bởi đêm không ngủ được, trằn trọc miên man, nên muốn gọi điện thoại tán tỉnh sao? Như vậy sao được, ta một nam nhân tốt cũng không tích tán tỉnh kiểu này, nếu có thì cũng phải gặp mặt chứ!
Thầm nghĩ, nhưng Phương Dật Thiên vẫn tiếp điện thoại, nói : "wei (=alo)? Hạ Băng à, đã nửa đêm còn gọi cho ta không phải là muốn hẹn ta ra ngoài chứ?"
"Hắc hắc, Phương, Phương Dật Thiên, ngươi như thế nào biết ta muốn hẹn ngươi đi ra ngoài vậy? Không phải là nguơii vẫn mong chờ đấy chứ?" Hạ Băng duyên dáng cười quyến rũ trong điện thoại, thanh âm có chút gì đó khiêu khích, mơ hồ còn có men rượu say.
Phương Dật Thiên nao nao, nói: "Hạ băng ngươi vừa uống rượu sao? Nghe giọng nói của ngươi tựa hồ là rất say đó."
"Đi chết đi,ta làm sao cóthể say ! Được rồi, không nói nhiều với ngươi nữa, ngươi có thể ra ngoài hay không? Dù sao cũng mặc kệ ngươi có thể được hay không cũng phải tới Kim Khải đại tửu điếm." Hạ Băng ngữ khí (giọng nói) cưỡng bức nói.
"Đi Kim Khải đại tửu điếm?" Phương Dật Thiên hơi hơi sửng sốt, hắn biết Kim Khải đại tửu điếm nằm ở khu phố Thiên Hải nhưng là một đại tửu điếm cấp năm sao, hắn không nghĩ ra là Hạ Băng gọi cho hắn đi Kim Khải đại tửu điếm để làm chi, lẽ nào thật sự chỉ để mời hắn ăn cơm sao?
"Ách...... Ngươi muốn mời ta ăn cơm như thế nào lại không nói sớm một chút ! Ta tối nay ăn no lắm rồi.Thế này đi, ngày mai, ngày mai có thể tìm thời gian thích hợp đi nha?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ai mời ngươi ăn cơm ? Ta gọi cho ngươi là đến đón ta, làm cho ta có cách thoát thân!" Hạ Băng hừ một tiếng, nói.
Phương Dật Thiên nhất thời sửng sốt, nghĩ rằng nguyên lai mỹ nhân lạnh lùng này không phải muốn mời mình đi đại tửu điếm ăn cơm, mà là đi đón nàng!
Điều này không trách cũng quá khéo đi, mình không phải là người của nàng, nàng cũng không chút xấu hổ nói được lời này?
"Đi đón ngươi? Ngươi say tới mức không đi được rồi à?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Nghĩ như vậy Phương Dật Thiên liền vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại Hạ Băng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo trong vòng tay thật đúng là thoải mái a, Phương Dật Thiên sau đó cười cười, hướng Lý tiên sinh nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Giây phút này, Hạ băng sắc mặt tức giận đến trắng bệch, nàng không nghĩ tới tên hỗn đản này lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, bất quá trước mặt người ngoài nàng cũng không tiện phát tác, nếu không chẳng phải là lòi cái đuôi chuột ra sao?
Nàng không thể làm gì khác đành phải cố chịu đựng cánh tay Phương Dật Thiên ôm ôm lấy vòng eo mình, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Vậy Lý tiên sinh, chúng ta đi trước, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại!" Lý tiên sinh hướng tới Hạ Băng nho nhã cười.
Theo sau Phương Dật Thiên liền quang minh chính đại ôm vòng eo mềm mại Hạ Băng, hướng tới chỗ đỗ xe đi đến.
"Mau buông tay của ngươi ra…ngươi tên hỗn đản này, nhân cơ hội dám chiếm tiện nghi của ta!" Hạ Băng nhỏ giọng nói, trong long giận không thể tả được.
"Hê, nói nhỏ thôi, đằng sau Lý tiên sinh đang nhìn chằm chằm đấy, ta mà buông tay chẳng phải là làm lộ chuyện sao? Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Hạ Băng: "¥%#¥¥※※............"
Nàng thật sự là hận không thể một quyền đập chết tươi Phương Dật Thiên, nhưng lại không thể làm khác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị tên hỗn đản này thoải mái vuốt ve đằng sau lưng!
-----*****-----