Thiếp Thân Đặc Công

Chương 97 : Mối tình đầu tươi đẹp

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Thư Di Tĩnh lại một lần nữa ngẩng đầu lên giây phút đó, trong ánh mắt đã ngập tràn nước mắt, một mảng mênh mông trong suốt, không tự chủ được trong đầu nàng hiện lên quá khứ sáu năm trước lúc Phương dật Thiên ra đi không lời từ biệt như một bức tranh còn lưu lại, nàng giống như là phát điên lên, tại thị trấn nhỏ điên cuồng tìm kiếm, chỉ cần địa điểm Phương Dật Thiên đã từng đi qua là nàng đều tìm tới, nhưng chỉ tìm thấy sự thất vọng, mùa hè ấy, nàng đã khóc gần như khô cạn nước mắt.

Phương Dật Thiên đột nhiên rít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong miệng mũi phả ra như sàn sương đậm, lượn lờ bốc lên cao, đối với Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng mang theo rất nhiều áy náy, nhưng cũng không biết làm cách nào để bù đắp lại được chứ?

Từ lúc học sơ trung lên đến trung học, vô luận có phát sinh chuyện gì, cũng luôn luôn là nữ nhân này quật cường đứng ở bên hắn, dùng thân hình mảnh mai chống đỡ tinh thần cho hắn, hắn gây chuyện đánh nhau bị thương luôn là nữ nhân này yên lặng chăm sóc thuốc men, không một lời oán than hay trách cứ, chỉ mình nàng nuốt đau nhỏ lệ, mỗi lần nhìn đến vết thương do đánh nhau của hắn một bên rơi lệ một bên bôi thuốc!

"Sáu năm trước ba ta đột nhiên cho ta đi bộ đội, đi khẩn cấp quá, cho nên chưa kịp nói với em một tiếng, thật có lỗi." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.

Thư Di Tĩnh sâu kín liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói một câu:

- "Anh gạt em!"

Phương Dật Thiên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Thư Di Tĩnh.

"Phương Dật Thiên, anh vĩnh viễn vẫn là nam nhân nói dối, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy." Thư Di Tĩnh khẽ thở dài, sâu kín nói.

Phương Dật Thiên không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Ta, ta trước kia đã từng nói dối em sao?"

Thư Di Tĩnh cười nhẹ, đôi mắt trong suốt mềm mại ẩn hiện tiếu ý, nàng nhẹ nhàng nói:
"Anh, anh hiện tại xuất ngũ rồi sao?" Thư Di Tĩnh hỏi.

"Xuất ngũ cũng được khoảng một năm rồi!" Phương Dật Thiên dừng lại một chút, nhìn nhìn đồng hồ, nói; "Thật có lỗi, anh còn có chuyện, phải đi trước." Nói xong liền đứng lên, xoay người bước đi.

"Phương Dật Thiên......" Thư Di Tĩnh trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới Phương Dật Thiên nói đi là đi ngay, nàng vội vàng đứng lên, cuống quít đuổi theo, cũng là nhìn đến Phương Dật Thiên đang đứng ở quầy trả tiền sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, cuối cùng ngồi trên xe gấm rú lao đi!

"Dật Thiên, anh không nên rời xa em, em không muốn phải rời xa anh…" Thư Di Tĩnh yên lặng thần sắc trên khuôn mặt buồn bã, nhìn theo hướng xa xa Phương Dật Thiên lái xe rời đi, hai hàng lệ từ trong mắt ứa ra, như suối tuôn ra:

"Anh yêu, anh có biết không, mỗi một ngày trôi qua em đều nhớ tới anh, nhớ tới quá khứ của chúng ta…. Trong mơ em đều khát khao được nằm trong vòng tay ấm áp của anh!

Nhưng là, tiếng lòng sâu thẳm của nàng Phương Dật có thể nghe thấy sao?

Người đến, người lại đi, nhưng là, cũng làm cho nàng cảm thấy nàng cách thế giới này ngày càng xa!