Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 9 : Đại thụ chiêu phong
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Bấy giờ Ma Tăng xuất lĩnh gần hai mươi tên hắc y nhân bịt mặt mai phục, trong khu rừng trúc bên tả Vĩnh Hằng am, chợt nghe vang lên một tiếng hú như long gầm hổ rống, thất kinh hô :
- Chuyện gì thế?
Một hắc y nhân đưa tay bịt lấy tai nói :
- Chắc có người đột nhập am, người đó công lực thật kinh nhân, làm đầu váng mắt hoa, tai ong ong muốn vỡ, thần trí mê màng không sao xác định được âm thanh phát xuất từ đâu...
Tiếng hú quả là kinh tâm động phách, làm cho mái điện trong Vĩnh Hằng am ngói vỡ rơi đổ ầm ầm.
Một trung niên nhân đứng bên Ma Tăng lẩm bẩm :
- Sợ thật! Người nào hú mà giống như hàng đàn ma quỷ la gào vậy chứ?
Ma Tăng quát :
- Sợ gì chứ? Chúng ta ở đây có cả thảy ba mươi tám người, còn đối phương chỉ một hai tên là cùng. Vì người ít nên chúng mới hư trương thanh thế hù dọa chúng ta... Để Phật gia đi tìm thịt hắn...
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau :
- Tại hạ đã ở đây, không cần tìm nữa đâu!
Ma Tăng quay lại thấy Trác Thiên Uy đã xuất hiện từ lúc nào đang lạnh lùng nhìn mình, vội lùi một bước hỏi :
- Trác Thiên Uy! Là ngươi?
- Chính là tại hạ! Ngươi không ngờ phải không?
Chàng đứng dưới một vòm trúc, dáng oai phong lẫm liệt như thần binh giáng hạ, bên cạnh là hai hắc y nhân nằm bất động tựa hồ đã chết, không biết chàng đã hạ thủ lúc nào mà chúng không kịp phát ra một tiếng la, chết đi một cách vô thanh vô tức như thế?
Ma Tăng đưa mắt kiểm điểm quân số, trong lòng trấn tĩnh lại mấy phần.
Ba mươi tám đấu với một thì có gì phải lo lắng nữa?
Lão nghiến răng nói :
- Tiểu bối! Ngươi tới đây nộp mạng thật đúng lúc! Ngươi mất tích mấy ngày hóa ra lảng vảng quanh đây muốn ám hại Phật gia. Bây giờ chết không oan!
Trác Thiên Uy rút trong túi ra ba mũi Táng Môn đinh giơ lên nói :
- Trái lại! Không phải tại hạ lảng vảng quanh ngươi định ám hại mà ngươi phái người đến tận khách điếm để ám toán tại hạ. Chính Hồ Diện Lang do ngươi phái tới Tường An khách điếm đã cung khai ngươi đang ẩn phục ở Vĩnh Hằng am. Ngươi đã gieo gió, thì bây giờ hãy chuẩn bị gặt bão đi!
Ma Tăng phá khẩu chửi :
- Gieo gió gặt bão cái con mẹ ngươi! Tiểu bối! Ngươi đã thấy rõ hoàn cảnh của mình rồi chứ?
- Thấy rất rõ! Một tên cụt tay và một lũ giá áo túi cơm, có gì mà không thấy?
Ma Tăng dùng cánh tay trái độc nhất vung thiền trượng lên quát :
- Phật gia đánh nát thây ngươi!
Trác Thiên Uy cười hắc hắc đáp :
- Trước đây ngươi lành lặn còn chưa làm gì được ta, huống chi bây giờ! Thiếu gia cứ tưởng ngươi nếm khổ đầu bấy nhiêu đã là quá đủ, nếu đã muốn chết thì ta sẵn lòng chiều thôi! Tuy nhiên trước khi bước vào cuộc sinh tử chiến thì chúng ta hãy bàn mấy việc... có thể nhờ đó mà bớt đi mấy oan hồn cũng nên.
Ma Tăng nói :
- Phật gia với ngươi không có điều gì phải bàn cả.
Tới đó khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ :
- Triển khai Ngũ Hành Mê Cung trận, chuẩn bị thịt tiểu tử kia! Bố trận!
Trác Thiên Uy chợt xua tay nói :
- Khoan đã!
Ma Tăng rít lên :
- Ngươi có điều gì cần trăng trối nữa?
Trác Thiên Uy đáp :
- Ngươi vội gì chứ? Các ngươi cũng thừa biết một khi Trác Thiên Uy ta đã tới đây, nếu chưa giải quyết thỏa đáng thì quyết không chịu lùi đâu! Lão hòa thượng! Ta biết ngươi có liên quan mật thiết đến bọn tặc nhân Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy và Triệu Vô Khải. Chỉ cần ngươi nói rõ chúng ở đâu, chẳng những ta bỏ qua không truy cứu việc phái người đến Tường An khách điếm tìm ta ám toán mà, tại hạ còn thả Hồ Diện Lang cho về. Thế nào?
Ma Tăng nghiến răng nói :
- Tiểu tử ngươi đừng nằm mộng! Ngươi đã tỏ rõ lập trường bảo hộ Ngô Trung Nhất Long, thành quý khách của hắn, như vậy là chúng ta có một nghìn lý do để giết ngươi. Ngươi đừng mộng tưởng đề xuất điều kiện với Phật gia!
- Lão hòa thượng...
Ma Tăng không đáp, vung tay quát :
- Triển khai Ngũ Hành Mê Cung trận!
Năm tên nam nữ đứng hai bên Ma Tăng lập tức lao vào vây lấy Trác Thiên Uy bổ thành trận thế, cùng vung đao kiếm tấn công ngay.
Trác Thiên Uy ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu rồi bất thần nhún mình nhảy lên ngọn trúc, thân ảnh hóa thành một luồng khói nhạt lướt vào Vĩnh Hằng am, để lại Ma Tăng và Ngũ Hành Mê Cung trận đứng chơ vơ vì đã lạc mất mục tiêu...
Năm tên võ sĩ định lao theo thì Ma Tăng ngăn lại nói :
- Trong am đường chật hẹp không thể triển khai trận pháp được. Tiểu cẩu giảo hoạt đó dụ các ngươi vào bẫy đấy...
Một trung niên nhân hỏi :
- Vậy chúng ta phải làm gì!
Ma Tăng đáp :
- Dùng hỏa công bức hắn ra!
Nói xong ra lệnh cho ba mươi tám tên thuộc hạ bao vây Vĩnh Hằng am.
Ba mươi tám tên hán tử được lệnh Ma Tăng, tên nào tên nấy tay cầm đuốc tràn vào Vĩnh Hằng am châm vào mái điện...
Trong ánh lửa sáng rực chợt thấy Trác Thiên Uy xuất hiện trên mái đại điện nói to :
- Ma Tăng! Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi cho người phóng hỏa đốt Phật đường, chẳng lẽ ở Tô Châu không còn vương pháp gì nữa? Là phật tử mà đốt phật đường, vậy ngươi mặc áo cà sa làm gì?
Một tiếng hú đinh tai nhức óc phát ra làm chúng nhân kinh hãi ôm đầu bịt tai cho đỡ váng óc, khi ngẩng lên thì không thấy Trác Thiên Uy trên mái điện nữa.
Trác Thiên Uy xuất hiện ngay trước am môn cười hô hô nói :
- Ma Tăng! Trác mỗ ở đây!
Chàng đứng uy nghiêm ngay giữa am môn, bảo đao đã tuốt vỏ cầm tay.
Ma Tăng chưa kịp ra lệnh, năm tên hán tử đã lao ra, hai đao hai kiếm đồng thời bổ xuống đầu Trác Thiên Uy...
Ma Tăng lật đật chạy theo, thiền trượng thi triển tuyệt chiêu hợp công.
Một tiếng quát làm điếc cả màng tai :
- Thiên Đăng Địa Quyết!
Trong tiếng quát, đao ảnh bùng lên rợp mắt...
Tiếng rú thảm vang lên dậy đất và tiếng thây người rơi bình bịch!
Bốn tên hán tử vừa mới hùng hổ vây công chỉ sau thoáng chốc đã biến thành thây ma, kẻ đứt đầu người thủng ngực, nhìn thảm không tả được...
Máu phun lên cả áo cà sa của Ma Tăng làm màu vàng biến thành màu đỏ bầm trông phát ớn!
Tặc hòa thượng vừa mới vung thiền trượng đánh xuống thì chợt cảm thấy mắt phải nhói lên, máu chảy ướt đẫm cả nửa mặt, đưa tay sờ xem mới biết tròng mắt đã bị móc, vung trượng quát :
- Tất cả xông vào bằm tiểu tử này thành bùn cho ta!
Ba mươi tám tên mới bị giết năm người, nhưng cũng làm không ít tên kinh hồn táng đởm, tuy vậy còn hơn hai chục tên cậy đông vẫn hùng hổ vung đao kiếm xông vào.
Trác Thiên Uy nghiến răng nói :
- Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Trác mỗ đành đại khai sát giới thôi!
Hai mắt sung mãn sát cơ, chàng xông vào quần tặc, bảo đao vung lên loảng xoảng như chớp giật...
Tiếng rú thảm vang lên không ngớt, quần tặc hết lớp này tới lớp khác thay nhau đổ xuống, máu loang thành vũng, người nằm chất đống...
Chỉ sau thoáng chốc lại có thêm tám chín tên hán tử ngã gục, số còn lại hồn xiêu phách lạc hò nhau chạy lui, không tên nào dám xông vào nữa...
Ma Tăng hò hét mãi nhưng không có tên nào hưởng ứng, tức muốn nổ phổi điên cuồng gào lên :
- Tên họ Trác! Phật gia liều mạng với ngươi!
- Khi còn nguyên vẹn mà không làm gì được người ta, bây giờ thành tàn phế thì địch sao nổi?
Thế nhưng Ma Tăng tề danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, uy danh hiển hách một thời, quen thói hung hăng tàn bạo, lẽ đâu nhẫn nhục chịu thua?
Huống chi bấy lâu nay quyết chí trả thù. Tuy chỉ mới qua mấy chiêu mà Ngũ Hành Mê Cung trận bị phá sản, ba mươi tám tên thuộc hạ nay thương vong gần một nửa, đặc biệt vì quá sợ Trác Thiên Uy mà số còn lại bất tuân thượng lệnh, thù này không báo thì làm sao chịu được?
Trong lòng phẫn nộ điên cuồng, hắn lao vào Trác Thiên Uy vung thiền trượng tấn công kịch liệt.
Năm sáu tên thủ hạ tâm phúc của Ma Tăng thấy chủ nhân tấn công hung mãnh như thế cũng xông vào hợp công.
Lúc này Trác Thiên Uy đã khởi sát cơ, liền vung tay quát :
- Khấp Hồn Nộ Quỷ!
Đó là một tuyệt chiêu trong Càn Khôn thập nhị đao, lại thêm ba tên thủ hạ tâm phúc của Ma Tăng trúng đao gục xuống...
Bây giờ biết công vào là chết mười mươi, bọn còn lại kinh hoàng lùi lại dù Ma Tăng hét thế nào cũng không chịu xông vào nữa!
Trác Thiên Uy tới gần nói :
- Ma Tăng! Bắt người khác bán mình như vậy là quá đủ. Bây giờ tới lượt ngươi. Xuất chiêu tự vệ đi!
Lão hòa thượng không nói không rằng nghiến răng lao vào phát chiêu.
Trác Thiên Uy quát :
- Càn Khôn thập nhị đao!
Mười hai đao trước sau cứ nhằm vào cây thiền trượng mà chém làm cây trượng ngắn dần từng tấc một...
Vút! Vút...
Đao vẫn không ngừng chém ra, nhanh đến không thể đếm kịp!
Đến đao cuối cùng thì cây trượng cũng bị chém cụt, không chỉ cây trượng mà cả bàn tay trái của Ma Tăng cũng bị chém dứt nguyên nửa bàn tay.
Vô lực kháng cự, tặc hòa thượng nhảy lùi lại...
Trác Thiên Uy vung chưởng đánh trúng hậu tâm làm Ma Tăng ngã lăn xuống rồi lao tới chỉ mũi đao vào yết hầu lão nói :
- Tặc hòa thượng! Ngươi không ngừng không nghỉ ám hại ta. Kéo bao nhiêu người vào chỗ chết, bây giờ định chuồn sao? Trác mỗ đã nói kẻ gieo gió ắt phải gặp bão, ngươi sống ngày nào là còn gây tội ác cho thế nhân ngày đó. Chịu mệnh đi!
Biết gặp phải kình địch, lục y thiếu nữ liền rút bảo kiếm ra thi xuất một chiêu Hàn Mai Thổ Nhụy đâm tới...
Tuy một chiêu phổ thông nhưng trong một chiêu Hàn Mai Thổ Nhụy đó hàm chứa rất nhiều biến hóa không dễ gì đối phó, nhìn qua cũng biết lục y thiếu nữ là một danh gia kiếm thuật!
Trác Thiên Uy vẫn tiếp tục thi triển khinh công tránh chiêu mà không xuất đao hoàn thủ.
Phải nói là kiếm thuật của lục y thiếu nữ ảo duyệt tuyệt luân nhưng thân pháp Trác Thiên Uy còn thần kỳ hơn, qua cả chục chiêu mà vẫn không sao chạm được tới chéo áo chàng.
Rốt cuộc thì lục y thiếu nữ cũng hiểu ra mình không đủ sức thắng đối phương, dừng tay nói :
- Thân pháp ngươi quả là kỳ ảo hiếm thấy, nhưng ta vẫn có cách bắt ngươi Trình quan. Hung thủ giết người không thể sống nhởn nhơ như thế được!
Trác Thiên Uy hỏi :
- Căn cứ vào đâu mà cô nương cho tại hạ là hung thủ?
Lục y thiếu nữ hừ một tiếng đáp :
- Như ta đã nói: Ngươi mang đao trong người, vừa đứng bên cạnh ba người bị giết, thấy bổn cô nương xuất hiện thì sợ tránh đi. Đó là căn cứ!
Trác Thiên Uy cười nói :
- Vậy bây giờ cô nương cũng đang ở lại hiện trường, lại đang dùng kiếm, tại hạ cũng có thể quy kết cho ngươi là hung thủ bắt tới trình quan, tại hạ chỉ cần nói thêm một câu thôi là cô nương không tránh khỏi tử tội đâu?
Lục y thiếu nữ tức giận quát :
- Bậy bạ! Ngươi sẽ nói câu gì?
Trác Thiên Uy đáp :
- Bây giờ còn chưa tiện nói ra...
- Ta bức ngươi phải nói!
- Vậy thì cô nương nghe đây, tại hạ sẽ nói rằng ba tên bị giết đó thấy cô nương quá xinh đẹp định cưỡng chiếm nên cô nương...
Lục y thiếu nữ đỏ mặt gào lên :
- Cuồng đồ đáng chết!
Nói xong lại xuất kiếm tấn công như vũ bão...
Trác Thiên Uy vừa thi triển khinh công tránh chiêu vừa nói :
- Kiếm thuật của cô nương rất kỳ ảo, nhưng xuất thủ lại quá tàn độc, người đường đường chính chính không ai xuất thủ ác độc như thế...
Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói :
- Đối với hạng hung đồ như ngươi thì cần gì đường đường chính chính?
Trác Thiên Uy nói :
- Nếu vậy thì tại hạ không khách khí với cô nương nữa... coi chừng!
Dứt lời rút đao ra, chỉ một chiêu đã bức lục y thiếu nữ lùi lại nói :
- Bây giờ thì cô nương đã tin tại hạ có thể bắt ngươi trình quan rồi chứ?
Lục y thiếu nữ nói :
- Nhưng trong lòng ngươi biết rõ ta không phải là hung thủ...
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
- Thì cô nương nhìn lại tử thi cũng biết tại hạ không phải là hung thủ mà.
Lục y thiếu nữ nhìn lại tử thi nói :
- Tất cả đều không có đao thương để lại, khả năng... hung thủ không phải là ngươi...
Trác Thiên Uy thu đao nói :
- Không sai!
- Vậy ngươi biết là ai không?
Trác Thiên Uy đáp :
- Có hai bọn người liều mạng đấu nhau, nếu tại hạ đến chậm một bước thì ở đây không chỉ có ba tử thi đâu?
Lục y thiếu nữ tra kiếm vào bao hỏi :
- Hai bọn người đó là ai?
Trác Thiên Uy không muốn tự chuốc phiền phức vào mình, lắc đầu đáp :
- Không biết...
Lục y thiếu nữ chợt hỏi :
- Các hạ quý tính là gì?
- Tại hạ họ Trác...
- Trác gia! Xin lỗi vì tôi trách nhầm... Trác gia không những khinh công thần kỳ ảo diệu mà đao pháp cũng rất cao minh, nếu đấu tiếp Trác gia có thể giết tôi...
Trác Thiên Uy đáp :
- Cô nương khách khí quá... kiếm thuật của cô nương cũng rất tinh diệu...
- Trác gia quá khen, vùng này thường xảy ra án mạng vì thế tôi luyện vài chiêu và thường mang kiếm theo để phòng thân thôi!
Tới đó chợt hỏi :
- Hình như Trác gia không phải là người bổn địa?
- Cô nương đoán đúng. Dám hỏi cao tính phương danh?
- Tôi họ Tống, tên là Nhã Trinh. Nhà ở Thạch Cổ thôn ở phía Tây nam thành, cách đây chừng năm sáu dặm. Trong thôn trước đây có chừng trăm hộ dân cư nhưng ba năm trước gặp một vụ hỏa hoạn lớn, một số bị chết, một số phiêu bạt đi nơi khác nên hiện chỉ còn năm sáu chục nhà thôi.
Trác Thiên Uy nói :
- Cô nương nên về nhà đi, đồng bọn của chúng có thể quay lại, gặp cô nương sẽ rất phiền phức...
Tống Nhã Trinh nói :
- Nhưng bây giờ đường xa trời tối thế này...
Trác Thiên Uy nói :
- Để tại hạ đưa cô nương về nhà...
Tống Nhã Trinh đồng ý ngay nhưng lại đi về phía đông.
Trác Thiên Uy nói :
- Cô nương nói Thạch Cổ thôn ở phía Tây nam thành kia mà?
Tống Nhã Trinh chỉ ba tử thi nói :
- Tôi biết bọn người này, đi báo cho đồng bọn chúng nhặt xác.
- Chẳng lẽ cô nương không sợ?
- Có gì mà sợ chứ? Mà tôi làm thế là do hảo ý kia mà? Hơn nữa để ba xác chết trương phình ra đó thì bất tiện. Tống gia có thể coi là chủ nhân ở đây!
Trác Thiên Uy cười nói :
- Gan mật cô nương quả là không nhỏ, tại hạ vô cùng khâm phục!
- Quá khen, có Trác gia võ công cao cường như thế cùng đi thì còn sợ gì chứ? Trác gia! Chúng ta đi thôi!
Trác Thiên Uy còn ngập ngừng vì chưa báo cho Phó Phụng Minh biết, nhưng cũng muốn theo Tống Nhã Trinh đến xem bọn Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đối xử với cô ta thế nào, sau một lúc suy tính liền đi theo Tống Nhã Trinh.
Hai người đi chừng năm dặm tới một u cốc, cuối cốc thấp thoáng có mấy gian thảo đường, Tống Nhã Trinh chợt dừng lại nói :
- Trác gia! Có mùi huyết tanh, nhất định ở đây vừa xảy ra một trận huyết chiến...
Trác Thiên Uy nhìn quanh, quả nhiên xung quanh cỏ cây bị quần đảo tơi bời, đây đó bốc lên mùi huyết tanh nồng nặc.
Tống Nhã Trinh nói :
- Trác gia! Phía kia còn có người...
Trác Thiên Uy cũng nhận ra trong đám cỏ trước một ngôi thảo đường có bóng người thấp thoáng, không chút do dự lao tới ngay.
Người kia đang nấp thấy chàng liền đứng thẳng lên. Vừa nhận ra nhau cả hai cùng sửng sốt đứng ngây ra...
Nguyên người kia đối với Trác Thiên Uy không hề xa lạ, chính là Thiên Nguyên lão đạo một nhân vật trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, lần trước ở Hách gia trang đã từng bị trọng thương dưới chưởng của chàng.
Thiên Nguyên đạo nhân trấn tĩnh lại, cười hắc hắc nỏi :
- Tiểu bối! Ngươi đã đến chậm một bước...
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
- Đạo trưởng nói thế nghĩa là sao?
- Đạo gia vừa tấn công mật đàn của Tam Tinh minh, tuy chúng dốc toàn lực phòng thủ nhưng Vũ Khúc Tinh và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long đều bị thương chạy thục mạng khỏi Bách Liễu cốc, bọn còn lại tử thương gần hết như thế không phải ngươi đến muộn thì còn sao nữa?
Trác Thiên Uy à một tiếng nói :
- Thì ra đây là một mật đàn nữa của Tam Tinh minh, bị các ngươi xuất kỳ bất ý tập kích tiểu đệ. Hô hô! Đó chẳng qua là lang sói cắn nhau, chết càng nhanh càng tốt, nếu có chết sạch đi thì càng tuyệt diệu, mắc mớ gì đến tại hạ? Cứ như thế thì thiên hạ càng được hưởng thái bình, ít ra tình cảnh cũng không tệ hại như hiện nay! Các ngươi tập kích mật đàn của Tam Tinh minh thì tại hạ còn mong cuộc chiến càng khốc liệt hơn, sao nói là tại hạ đến trễ?
Thiên Nguyên nói :
- Tiểu bối! Ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì? Ai mà chẳng biết Tam Tinh minh ngầm bảo hộ Ngô Trung Nhất Long. Mà ngươi lại là thượng khách của Tôn phủ, đương nhiên cũng ngầm cấu kết với chúng. Ngươi và Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cấu kết với nhau là một minh chứng. Lần này ngươi đến đây, đương nhiên là vì...
Trác Thiên Uy ngắt lời :
- Lão đạo! Khoan đã! Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh là ai?
Thiên Nguyên đạo nhân cười hắc hắc nói :
- Thôi đi! Tiểu bối ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa... Mà thôi, đạo gia chẳng cần phí lời với ngươi. Bây giờ ngươi đã tới đây thì cứ vào nhà đi, tệ thượng chờ ngươi trong đó!
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
- Thôi miễn! Tại hạ không mắc lừa đâu! Lũ hồ quần cẩu đảng các ngươi là hạng bất tín bất nghĩa, chẳng những không biết gì là đạo nghĩa võ lâm mà chẳng bao giờ tuân theo quy củ giang hồ, muốn hại ai thì không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả lấy đông thắng ít. Các ngươi thiết lập cạm bẫy gì chờ ta trong đó?
Thiên Nguyên nói :
- Bần đạo phụng mệnh mời ngươi, sợ gì chứ?
- Tại hạ không tín nhiệm bất cứ ai trong số các ngươi cả, từ Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng bá chủ trở đi! Hắn đã năm lần bảy lượt phái người ám toán ta, ai lạ lùng gì thứ người đê tiện đó? Mau vào bảo hắn ra đây!