Thiết Huyết Đại Minh
Chương 203 : Ty chức tên thi lang (2)
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
- Mạo Tích Cương.
Một luồng sát khí lạnh giá thoáng qua trong mắt Vương Phác, quát to:
- Hôm nay tốt nhất ngươi cầu xin ông trời, dù thế nào đừng rơi vào tay ta!
- Ha ha ha
Mạo Tích Cương cười hô hố nói:
- Vương Phác ngươi đừng quá đắc ý, ai chết trong tay ai vẫn còn chưa biết đâu.
- Mạo công tử, thật không ngờ ngươi là con người như vậy, thì ra ngươi luôn lừa dối ta.
Một âm thanh lạnh lùng bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, khi Mạo Tích Cương vội ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Đổng Tiểu Uyển đầy sức sống đang đứng cách gã không xa, phía sau Đổng Tiểu Uyển, Hồng Nương Tử cùng với hai tùy tùng của nàng vẻ mặt lạnh lùng.
Mạo Tích Cương lắp bắp:
- Tiểu Uyển, đây...ngươi, ta...
Trên thuyền đối diện, trong mắt Vương Phác lập tức xẹt qua một tia vui mừng khó phát hiện, Bạch Liên giáo chủ giả trang làm thân binh không kìm nổi tiến lại gần. Ghé vào lỗ tai của Vương Phác nói:
- Đồ tồi, xem ra mối quan hệ của ngươi và Hồng Nương Tử quả thật là không giống bình thường, nàng ấy vì giúp ngươi không tiếc phản bội Xích Cước Trương Tam.
- Hồng đại đương gia.
Sắc mặt của Xích Cước Trương Tam lập tức xìu xuống, âm thanh đứt quảng nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Hồng Nương Tử trầm giọng nói:
- Trương nhị đương gia, Tiểu Uyển muội muội là vị hôn thê của người khác, việc này ngươi giải thích thế nào?
- Không cần phải giải thích.
Xích Cước Trương Tam tức giận nói:
- Ông đây dựa vào cái gì phải giải thích với ngươi?
Hồng Nương Tử lãnh đạm nói:
- Nói như vậy Trương nhị đương gia là không muốn để ý đến quy củ lục lâm trên giang hồ?
- Dẹp quy tắc đi.
Xích Cước Trương Tam bị một loạt đả kích chọc giận hoàn toàn, quát một cách phẫn nộ:
- Lời nói của ông đây chính là quy tắc, Hồng Nương Tử, ngươi muốn thả Đổng Tiểu Uyển liền sao. Ông đây còn tưởng ngươi là bằng hữu của chúng ta, nếu ngươi dám đùa giỡn như thế, vậy thì đừng trách ông đây không khách khí.
Hồng Nương Tử chau chân mày lá liễu, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như Nhị đương gia vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì đừng trách lão nương không nói đạo nghĩa giang hồ!
Nói xong, Hồng Nương Tử rút hai thanh kiếm đâm ngược ra hai tên hải tặc bên cạnh, lại một kiếm chém vào dây thừng, chiếc thuyền nhỏ buộc ở mép khoang thuyền liền “Bùm” một tiếng rơi xuống biển. Hồng Nương Tử lại giơ tay nâng hai bên nách Đổng Tiểu Uyển nhảy ra khỏi boong tàu, nhanh như tia chớp rơi xuống chiếc thuyền nhỏ, hai thị tỳ cũng nhảy theo xuống chiếc thuyền nhỏ.
- Ty chức tên Thi Lang
- Thi Lang?
Vương Phác nghe vậy trong lòng lay động, không ngờ rằng Bả tổng thủy binh tuổi trẻ này chính là mãnh tướng Thi Lang - vị tướng thủy quân dũng mãnh cuối thời Minh đầu đời Thanh
- Thi Lang, bổn tướng quân nhớ kỹ tên ngươi rồi, ngươi và tướng sĩ của ngươi nếu quả có thể sống quay về, bổn tướng quân tất trọng dụng các ngươi, nếu các ngươi chết trận, bổn tướng quân nhất định sẽ chăm sóc người nhà của các ngươi!
Thi Lang chắp tay làm lễ nói:
- Đa tạ tướng quân!
- Đa tạ tướng quân!
- Đa tạ tướng quân!
- Đa tạ tướng quân!
Quan quân thủy binh sau lưng Thi Lang cũng lần lượt chắp tay thi lễ, một bầu không khí trang nghiêm, nhóm thủy binh này không hổ danh là một đội quân tinh nhuệ do Hoàng Đắc Công dẫn đến, mỗi người đều là anh hùng hảo hán không sợ chết, tuy nhiên nói gì thì nói, nếu Vương Phác không phải là một tướng quân đủ để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, bọn họ cũng chắc không đồng ý đem cơ hội giữ mạng sống hiếm hoi của mình cho Vương Phác.
Vương Phác quay đầu, lớn tiếng gọi:
- Yến Phi
Nộn Nương dịu dàng đáp:
- Đến ngay đây.
- Ngươi dẫn mười huynh đệ bảo vệ tốt cho Tiểu Uyển cô nương, ngồi chiếc thuyền nhỏ thứ nhất.
- Vâng
- Lã Lục
- Có mặt.
- Ngươi dẫn năm huynh đệ đi cùng ta, các huynh đệ còn lại ở lại giữ thuyền, cùng với Thi Lang tướng quân và huynh đệ thủy quân cùng sống chết
- Vâng
Lã Lục và các tướng sĩ đội vệ binh đồng ý rền vang
Cuối cùng Vương Phác mới quay đầu lại nhìn Bạch Liên giáo chủ và Hồng Nương Tử nói:
- Giáo chủ, Lý phu nhân, các ngươi theo ta ngồi trên chiếc thuyền thứ hai.
Bạch Liên giáo chủ quay sang chớp chớp mắt với Vương Phác, biểu lộ tỷ tỷ rất hài lòng với bộ dạng rất hài lòng với sắp xép của ngươi, nhưng Hồng Nương Tử bên cạnh cô ta lại bỗng nhiên hự một tiếng, người mềm nhũn ngã trên boong thuyền, hai thị tỳ sau lưng Hồng Nương Tử nhanh chóng đến nâng nàng dậy, vội nói:
- Phu nhân, người làm sao vậy?
Hồng Nương Tử đúng là bị thương rồi.
Chính là lúc nàng giơ tay ra cứu Vương Phác, trong một loạt tiễn từ trên tàu hải tặc bắn qua trúng vào bả vai trái của nàng, Hồng Nương Tử vốn có thể tránh được, nàng chỉ cần buông tay Vương Phác ra là có thể nhẹ nhàng né được mũi tên này, nhưng Hồng Nương Tử không tránh né, vì cứu Vương Phác, nàng cắn răng nhận mũi tên này.