Thiết Huyết Đại Minh

Chương 205 : Hoang đảo (thượng) (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


- Lý phu nhân!



Vương Phác kinh hãi, vội vàng kêu to:



- Nàng ở đâu?



- Vương tổng binh, ta ở đây.



Một giọng nói yếu ớt chợt vang lên từ phía sau Vương Phác, Vương Phác vội quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Nương Tử đang tập tễnh từ trong rừng đi ra. Thì ra vừa rồi Hồng Nương Tử đã tỉnh lại, nghe tiếng chân của Vương Phác trong rừng, nàng tưởng là dã thú trên đảo, bèn vội vàng trốn vào một góc rừng.



- Lý phu nhân, nước đây.



Vương Phác cẩn thận bưng ly lá, đưa tới trước mặt Hồng Nương Tử, nhẹ nhàng nói:



- Hẳn là nàng khát khô rồi?



- Cám ơn.



Hồng Nương Tử nói rồi nhận lấy chiếc ly bằng lá trong tay Vương Phác.



Đúng là Hồng Nương Tử đang rất khát, vừa nhận lấy ly lá là đưa lên miệng uống ừng ực, đến khi nước trong ly đã cạn, thân thể đang khô nóng như thiêu như đốt của nàng mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.



- Lý phu nhân.



Vương Phác ân cần đưa hai tay ra, định đỡ Hồng Nương Tử, miệng nói:



- Phu nhân đang bị thương, hay là nằm nghỉ một chút đi, ta lại đi lấy nước tới cho nàng rửa vết thương, bằng không vết thương sẽ bị nhiễm trùng.



Hồng Nương Tử lui lại một bước, trong đôi mắt đẹp nhìn về phía Vương Phác đã toát ra một chút lạnh lẽo.



Vương Phác hơi ngượng ngùng, rụt hai tay lại, nói:



- Lý phu nhân, nàng nghỉ ngơi đi, ta lại đi lấy nước, nhân tiện xem có tìm được chút quả dại gì đó không.




Hồng Nương Tử không lên tiếng, nàng thật sự không biết nên nói gì với Vương Phác, thậm chỉ nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.



Ánh mắt Vương Phác vừa chuyển, chợt thấy những quả đào di hầu ở bên cạnh Hồng Nương Tử, vội nói:



- Lý phu nhân, trên hoang đảo này thật sự là tìm không ra thứ gì có thể ăn được, tại hạ tìm mãi mới hái được mấy trái cây này, phu nhân ăn tạm lót dạ vậy.



Hồng Nương Tử “vâng” một tiếng, đưa tay cầm lấy một trái đào, suy nghĩ một chút lại đưa cho Vương Phác, nói;



- Cùng ăn đi, ngươi cũng đã một ngày một đêm không ăn gì rồi.



- Ồ, không.



Vương Phác khoát tay nói:



- Vừa rồi lúc ở trên chân núi, tại hạ đã ăn rồi, mấy trái này là để lại cho phu nhân.



Hồng Nương Tử “vâng”, đưa tay bóc vỏ trái đào, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn. Đúng lúc đó, bụng của Vương Phác chợt sôi lên “ọt ọt”, khóe mắt Hồng Nương Tử thoáng hiện một tia cười nhàn nhạt, cúi đầu nói với Vương Phác:



- Vương tổng binh, hay là cùng ăn đi.



- Ta thật sự không đói.



Mặc dù đã đói đến nỗi bụng lép kẹp, nhưng ngại không muốn giành phần ăn với phụ nữ, kiên quyết nói:



- Trời sắp tối rồi, ta phải mau chóng tìm hang động tránh gió, rồi phải tìm ít cành khô làm củi, nếu không khi trời tối. chúng ta sẽ bị lạnh cóng.



- Ta đi với ngươi.



Hồng Nương Tử cố gắng đứng dậy, nhưng vừa bước tới trước một bước, hai chân đã mềm nhũn, liền té xuống, Vương Phác vội đỡ lấy thân hình mềm mại của nàng. Trong một thoáng, mùi hương thơm tho từ thân thể ngà ngọc kia như tràn ngập cõi lòng, gương mặt ửng hồng của Hồng Nương Tử ở ngay trước mắt Vương Phác, hơi thở thơm như hương lan tỏa trên mặt hắn, khiến hắn cảm thấy hơi tê dại.



(1) Đào di hầu: trái kiwi, còn gọi là Chinese gooseberry.