Thiết Huyết Đại Minh

Chương 208 : Hoang đảo (hạ) (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Một lúc lâu sau, Vương Phác mới gắng gượng hết sức ngồi dậy khỏi bờ cát, lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng, chỉ thấy bốn phía bờ cát đã trở thành một đống hỗn độn, con quái thú kia cũng không thấy đâu, có lẽ đã chạy trốn hoặc đã lao xuống biển chết đuối. Rất nhanh, Vương Phác nhìn thấy Hồng Nương Tử nằm không động đậy trên bờ cát.



- Hồng cô nương!



Vương Phác kinh hãi, vội vàng đứng dậy loạng chọang chạy tới bên cạnh Hồng Nương Tử, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, đôi má trắng bệch. Hắn đưa tay sờ trước mũi nàng, thấy hơi thở của nàng vẫn còn, tuy hơi yếu ớt, bèn tiếp tục kiểm tra trên người nàng, cũng không phát hiện vết thương, hắn mới yên lòng.



- Hồng cô nương.



Vương Phác bế Hồng Nương Tử lên, nhẹ nhàng lay lay người nàng, khẽ kêu:



- Tỉnh dậy đi.



Hồng Nương Tử khẽ rên một tiếng, từ từ mở đôi mắt đẹp ra, con người vốn luôn sáng ngời của nàng, bây giờ trông rất ảm đạm.



- Hồng cô nương.



Vương Phác ân cần hỏi:



- Cô nương không sao chứ?



Hồng Nương Tử yếu ớt thở gấp mấy tiếng, khẽ nói;



- Vương tổng binh, tiểu nữ...không sao...không có chuyện gì, khụ khụ...



Vừa dứt tiếng, Hồng Nương Tử lập tức ho khan, một tia máu từ khóe miệng nàng nhanh chóng tràn ra, Vương Phác hoảng hồn, vôi la lên:



- Hồng cô nương, cô nương bị nội thương ư?



- Vương...Vương tổng binh.



Khuôn mặt Hồng Nương Tử chợt trắng nhợt như tờ giấy, yếu ớt nói:



- Mang...mang ta đến...hồ nước ngọt trên đảo.



- Được.



Vương Phác đáp, liền hai tay ôm nàng lên, chạy nhanh về phía hồ nước ngọt trên đảo.



Đảo này có chu vi chừng hơn mười dặm, từ năm đến bắc dài và hẹp, ở giữa có một ngọn núi nhỏ, ngay giữa sườn núi có một hồ nước ngọt, nước hồ trong có thể thấy đáy, bốn phía mọc đầy hoa cỏ bốn mùa không tàn, trong đó có rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ không thấy ở Trung Nguyên.



Vương Phác ôm Hồng Nương Tử chạy tới bên cạnh hồ nước, rồi cúi nhìn Hồng Nương Tử trong lòng mình, thở hào hển nói:



- Hồng cô nương, bây giờ làm thế nào?



Hồng Nương Tử khẽ nói:




- Nhìn thấy vết thương chưa?



Vương Phác chợt tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình thật là đáng chết, Hồng Nương Tử đã bị thương ra nông nỗi như vậy, mình lại còn có những ý nghĩ không đứng đắn.



Lắc mạnh đầu, Vương Phác cố gắng định thần, chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường rãnh giữa hai vú của Hồng Nương Tử có một vệt đỏ hơi mảnh, nhìn kỹ lại thì trong màu đỏ còn pha lẫn một chút màu đen, liền vội vàng đáp:



- Thấy rồi.



Hồng Nương Tử vẫn nhắm chặt đôi mắt đẹp, yếu ớt nói:



- Bây giờ đắp thuốc lên giúp ta.



Vương Phác đáp lời, rồi bốc một ít thuốc đắp vào giữa khe vú của Hồng Nương Tử, sau đó xé một mảnh vải từ áo ngực của Hồng Nương Tử, băng chéo lại thành hình chữ thập chắc chắn. Băng thuốc trên ngực cho Hồng Nương Tử xong, Vương Phác định cởi quần dài của nàng, nhưng nàng đã ngăn lại:



- Vương tổng binh, vết thương trên đùi của tiểu nữ không nặng, không cần đắp thuốc.



Vương Phác không chút nghĩ ngợi nói:



- Như vậy sao được, bị thương thì phải đắp thuốc.



Vừa nói Vương Phác vừa đưa tay ra cởi quần Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Phác, thấp giọng nói:



- Vương tổng binh!



- Hơ...



Vương Phác bị Hồng Nương Tử nhìn chăm chú, trong lòng chấn động, ngượng ngùng nói:



- Vậy...thì thôi vậy.



Hồng Nương Tử thở phào một cái, vô lực nói;



- Vương tổng binh, giúp ta mặc quần áo vào, đưa ta trở về hang.



Vương Phác theo lời mặc lại áo tơ cho Hồng Nương Tử, rồi ôm thân thể mềm mại của nàng trở về hang.



Vương Phác bước chân vào hang, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, mặt liền biến sắc, quát lớn:



- Ai?



(1) Nguyên văn: tẩu nịch viên chi dĩ thủ. Tuy nhiên có lẽ tác giả có sự nhầm lẫn, câu trên là của Mạnh Tử chứ không phải Khổng Tử. Mạnh Tử nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ dã, tẩu nịch viên chi dĩ thủ, quyền dã: Nam nữ trao và nhận không được trực tiếp gần gũi với nhau, đó là lễ; chị dâu bị đắm chìm đưa tay ra vớt, đó là “quyền”.



(2) Nguyên văn “Không khí lý di mạn khởi dụ nhân đích nhũ hương”, ở đây có lẽ tác giả chơi chữ, “nhũ hương” là “cây hương trầm” nhưng “nhũ” nghĩa là “vú”, “hương” là “mùi thơm”, như vậy “nhũ hương” còn có có thể hiểu là...(Xin độc giả tự hiểu và người dịch cáo lỗi không cách nào dịch chỗ này mà giữ được cả hai nghĩa như trong nguyên văn)